Ở đây cũng có vài cao thủ Tông Sư, Đại Tông Sư, có thể sống sót sau thay đổi lớn lúc trước, đều là các cường giả đỉnh cao trong trận doanh.
Trong tập tục thượng võ của Đại Linh, kẻ yếu không có đất để sinh tồn.
Người bình thường, hoặc là phụ thuộc vào cường giả, hoặc là tự mình làm cường giả.
Bành.
Người vừa tới dừng bước chân lại, đứng chính giữa đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía tân đế, hai mắt dưới mũ giáp là màu thuần bạc, mang theo vẻ lạnh băng và cao cao tại thượng nào đó.
Tân đế không tự chủ được mà hơi tránh đi.
Người vừa tới chuyển ánh mắt đến trên người Nhạc Đức Văn ngồi ngay ngắn một bên.
“Đã lâu chưa về, ngược lại không ngờ rằng kẻ đi lên phá hoại quy củ lại là ngươi, lão Nhạc.”
“Đại đạo luân chuyển, thiên mệnh sở quy. Thế nào? Ngươi không phục?” Hai mắt Nhạc Đức Văn chậm rãi trợn to, nhìn thẳng vào đối phương, không hề lui bước.
“Phục?” Cát Cổ Nhĩ Phu cười to, “Nhạc chưởng giáo, ta là người thô kệch, không hiểu những tính toán cong cong thẳng thẳng của mấy người.”
“Ngươi đã xưng danh đại thế đã thành, thiên mệnh sở quy, vậy chỉ dùng thiên mệnh của ngươi, đại thế của ngươi tới dọa chết ta đi.”
“Ngược lại là ta muốn nhìn thử, là thiên mệnh của ngươi mạnh hơn, hay là quân thế của ta mạnh hơn?”
Giọng hắn vang lên như chuông đồng oanh tạc khuấy động trên triều.
Tất cả triều thần dồn dập yên tĩnh lại, cho dù là Tông Sư hay Đại Tông Sư, dù có Tự Cường Chi Tâm, thời điểm này cũng không dám mở miệng lung tung.
Tự Cường Chi Tâm là tự cường, không phải tự sát.
Rõ ràng lúc này Thần Tướng trở về là để uy hiếp Nhạc Đức Văn.
Hai đại thế lực mạnh nhất tranh chấp liên lụy đến thiên hạ, ai bị cuốn vào trong cũng là châu chấu đá xe.
Nhạc Đức Văn không nói nhảm, chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đi xuống bậc thang từng bước một, đi về phía Thần Tướng.
Theo từng bước ông đi tới gần, mây mù màu xám như là hỗn độn quanh quẩn dâng lên theo sau người ông.
Mây mù kia chỉ có người Luyện Thần mới có thể nhìn thấy, trong đó có từng gương mặt thần phật như ẩn như hiện, mà kẻ ngồi ngay ngắn trên cùng chính là hai vị Thiên Tôn và Nguyệt Thần Đại Đạo Giáo.
Cát Cổ Nhĩ Phu cười lạnh, cũng chậm rãi bước về phía trước, tay đè chặt đao lưỡi cong màu vàng kim bên hông.
Sau người hắn chậm rãi tỏa ra sương mù thuần trắng, quan trọng nhất trong đó, một đôi mắt dựng thẳng con ngươi màu xanh thẳm như màu sắc của bầu trời, bỗng mở ra.
Chỉ một đôi mắt đã rộng trọn vẹn mấy thước, dài hơn mười thước, cứ như một khe nứt hẹp dài to lớn, lơ lửng sau lưng Cát Cổ Nhĩ Phu cứ như một cánh cửa.
*
*
*
Tuyết lớn bao trùm tất cả mái nhà phòng ốc phủ Vu Sơn.
Rất nhiều chỗ đã bắt đầu có con nít đắp người tuyết, ném tuyết. Tuyết lành là điềm báo năm được mùa, đúng lúc tuyết lớn cho dấu hiệu sang năm thu hoạch bội thu.
Vào lễ mừng năm mới.
Không ít phú hộ nội thành bắt đầu treo pháo hoa.
Phủ Mộc Xích cũng mua không ít, đặt chồng chất cùng nhau.
Trong viện, Trương Vinh Phương, Trương Vinh Du, tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ, đám vú em ôm cháu trai đều tụ lại với nhau, nhìn cảnh tượng người làm trong nhà tụ họp lại mồi pháo hoa.
Trên mái hiên cũng đổi thành vẽ đồ án vui mừng và đèn lồng đỏ, phía trên mấy cung phụng uống rượu, giao đấu trong sân cách đó không xa, cược thắng thua uống rượu.
Trong tiếng đao kiếm va chạm, nhóm người hầu chung quanh thấy vậy thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng kinh hô.
Lúc này Trương Hoán Thanh đã có thể đứng lên chậm rãi đi lại.
Chỉ là từ khi còn nhỏ, hình như hắn không thích cười, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, căng thẳng dị thường, trong tay nhỏ mập mạp bị dúi vào một xác pháo, lắc lư mấy lần rồi thì không dám cử động gì nữa, bất kể mẫu thân hắn đẩy hắn quay hắn thế nào, toàn thân hắn vẫn căng cứng, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Dáng vẻ này chọc cho người chung quanh cười phá lên.
“Ơ Mỹ Sa đâu? Sao mà gọi rồi mà nàng vẫn chưa ra đây?” Trương Vinh Du nghi ngờ nói.
“Mỹ Sa tiểu thư nói nàng đau đầu, hơi cảm lạnh, sưởi lò sưởi trong phòng xong cũng không ra ngoài.” Một thị nữ trả lời.
Trương Vinh Du nhìn đệ đệ Trương Vinh Phương ở bên cạnh mỉm cười, gần đây dáng người khôi phục thần kỳ còn được chừng một mét tám, thoạt nhìn khá bình thường.
Xem ra quả thực trình độ hơn hai mét gần ba mét trước đó có hơi không bình thường.
Với lại, lần này, ngược lại là đệ đệ khó có lúc mời một bạn gái về trong nhà làm khách.
Cô nương kia thật sự xinh đẹp mông lớn, nhất định có thể sinh rất nhiều con.
Trương Vinh Du để mắt quan sát tỉ mỉ nữ tử bên cạnh Trương Vinh Phương. Ừm, chỉ là phía trên có hơi phẳng…
Nhiễm Hân Duyệt bị Trương Vinh Du vụng trộm dò xét, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Mấy ngày trước nàng là đại biểu cho Nghịch Thời hội, để giải quyết triệt để di chứng Bái Thần trong cơ thể, nàng đã chủ động tiếp nhận đạo tịch huyết duệ Trương Vinh Phương ban cho.