Nể tình quan hệ không tệ, bản thân Trương Vinh Phương cũng muốn thử, Bái Thần sau khi bị áp chế, có thể chuyển hóa thành huyết duệ hay không.
Thế là ra tay thử.
Kết quả thành công vô cùng thuận lợi.
Linh tuyến bị áp chế bài xích ra khỏi cơ thể, cơ thể bị cải tạo, được huyết nhục mới tái sinh ra thay thế toàn diện.
Nhưng trong quá trình đó, Trương Vinh Phương hao tốn rất nhiều máu tươi, mới có thể thay thế được.
Lượng hao tổn kia còn lãng phí hơn chế tạo một huyết duệ cấp một rất nhiều.
Nhưng chung quy đây vẫn là chuyện tốt. Người Bái Thần sau còn có thể dùng phương pháp này mà cứng rắn kéo mình về, khôi phục bình thường.
Điều này ở Nghịch Thời hội lúc trước là cực kỳ khó khăn.
“Không biết đã bao nhiêu năm rồi không tổ chức loại lễ hội này.” Vết sẹo trên mặt Nhiễm Hân Duyệt cũng đã lành hẳn, lúc này làn da và tròng mắt của nàng đã có sự thay đổi, những người không cực kỳ quen thuộc với nàng có thể không nhận ra dáng vẻ lúc này của nàng.
“Đây là ta muốn.” Trương Vinh Phương ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “An ninh, hòa bình, an toàn, không cần lo lắng mỗi phút mỗi giây sẽ có người đánh lén ngươi, ám sát, gây nguy hiểm cho ngươi. Cuộc sống như vậy, sao lại có người không thích? Ta không thể hiểu được.”
“Ha ha.” Nhiễm Hân Duyệt ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Sau khi tận mắt thấy cảnh kẻ này giết sạch một ngôi làng của tín đồ tàn thần vừa mới tìm thấy, rất nhiều cao thủ của Nhân Tiên quan xông lên, hút khô tất cả kẻ thù.
Lúc này nàng mới hiểu, cái gọi là muốn cuộc sống hòa bình, và hành vi ra tay bạo lực tàn nhẫn của hắn về cơ bản là hai nhân cách riêng biệt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đánh giá nội bộ của Nghịch Thời hội đối với người này là cực kỳ chính xác.
Nhiễm Hân Duyệt nhớ lại những nhận xét về Trương Vinh Phương mà mọi người đưa ra trong cuộc họp lúc trước.
“Người này bề ngoài thích hòa bình, muốn được yên ổn hạnh phúc. Nhưng không phải là sự yên ổn của những người bình thường.
Điều hắn muốn là sự an toàn đi kèm với sự chắc chắn tuyệt đối rằng mọi thứ đều nằm trong tay mình.”
“Nhân Tiên quan Nhân Tiên quan, chỉ cần nhìn vào cái tên hắn lấy liền có thể thấy rằng trong lòng người này đặt mình như là một vị tiên nhân cao cao tại thượng, hắn chính là người đầu tiên trong số những Tiên Nhân. Đó là một sự tồn tại tách biệt với những người bình thường.
Bề ngoài, người này tính tình ổn định, nhưng thực ra là người sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, hơi có kích thích thì sẽ dẫn đến cực đoan, cực kỳ nguy hiểm.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là trong lòng hắn vẫn còn một điểm mấu chốt.
Và điểm mấu chốt là mấy người một nhà tỷ tỷ và Nhạc Đức Văn chưởng giáo Đại Đạo Giáo.”
“Cho nên nếu chúng ta muốn hợp tác với hắn, cách tốt nhất là bắt đầu với một nhà tỷ tỷ hắn.
Và nếu muốn khiến hắn phát điên, hoàn toàn trở thành ác quỷ, tương tự cũng có thể bắt đầu từ một nhà tỷ tỷ hắn.”
“Trương Vinh Phương người này, bề ngoài nhìn đơn giản, nhưng thực chất nội tâm điên cuồng tàn nhẫn, lúc tiếp xúc thì phải giữ gìn ôn hòa, đừng phạm điều cấm kỵ. Nhớ kỹ nhớ kỹ.”
Oành.
Bỗng nhiên một quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời, từ từ nở rộ như một bông sen tuyết.
Nó cũng kéo Nhiễm Hân Duyệt trở lại khỏi sự phân tâm.
Nàng liếc nhìn Trương Vinh Phương, lúc này sắc mặt hắn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào đứa cháu trai mà tỷ tỷ tiếp nhận, hoàn toàn không thể nhận ra đó là một đao phủ tàn nhẫn, dưới tay có ngàn vạn sinh mạng.
“Làm sao vậy?” Trương Vinh Phương chú ý tới ánh mắt của nàng, chuyển hướng ánh mắt hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy ngươi thực sự rất phức tạp.” Nhiễm Hân Duyệt nói.
“Phức tạp? Ta chỉ vì cuộc sống an toàn thôi.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Bây giờ không có ai uy hiếp được ngươi đúng không? Tại sao ngươi lại muốn tìm kiếm những tàn… đó?” Nàng còn chưa nói xong, nhưng Trương Vinh Phương đã hiểu rõ ý tứ.
“Đó chỉ là lo trước tính sau thôi. Dù sao sau này nói không chừng sớm hay muộn, chúng ta có thể phải đối đầu với những tồn tại đó.” Trương Vinh Phương trả lời: “Thay vì đợi đến lúc trở tay không kịp, không bằng ta tiên hạ thủ vi cường.”
“…” Nhìn đi, đây chính là không bình thường.
Nhiễm Hân Duyệt không nói gì.
Vì lý do này, trong thời gian này, Nhân Tiên quan đã xuất kích khắp nơi, cướp đoạt thế lực tông giáo của tàn thần, những thế lực đã bị chôn vùi trong lớp bụi lịch sử thì còn may.
Nhưng nhiều hơn là những tín đồ lánh đời còn sót lại, mỗi khi gặp phải loại này, biện pháp xử lý của Nhân Tiên quan là giết sạch toàn bộ.
Lúc này bình tĩnh nhìn lại tất cả những điều này, Nhiễm Hân Duyệt càng ngày càng cảm nhận sự nguy hiểm của Nhân Tiên quan.
Đồng thời nàng cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nàng luôn cảm thấy Trương Vinh Phương càng ngày càng sâu không lường được.