Vào thời điểm này, ở một chỗ khác của phủ Vu Sơn.
Đông Phương Mục ngồi ngay ngắn trên tầng cao nhất của tửu lâu, rót rượu và nghe nhạc trên sân thượng, còn có hai người khác ngồi quanh bàn với ông ta.
Một người là một văn sĩ trung niên với khuôn mặt chữ điền.
Người còn lại là một nữ tử nữ giả nam trang, vẻ ngoài lạnh lùng mặc áo xanh Nho sam.
“Hai vị mới đến nơi này, lão hủ là người bản địa, ngoại trừ chiêu đãi, còn có một số việc cần chú ý, muốn giải thích rõ ràng với hai vị.” Đông Phương Mục đặt rượu đã rót ra trước mặt hai người họ.
“Mục huynh, nếu như ngươi muốn nói là việc của Nghĩa Mạch, chúng ta đã sớm biết, chỉ cần ra tay mang kiếm đi liền rời khỏi đây, không nhọc quan tâm.” Nữ tử áo xanh lạnh lùng nói.
“Thực lực Cô Vụ học cung quả thực phi phàm, nhưng dù như thế nào, bảy mạch đều là chính môn của chúng ta, học cung cũng chỉ là sản phẩm thỏa hiệp năm đó. Trong đó môn hộ đông đảo, cho dù hai vị thiên phú hơn người, thực lực tuyệt hảo, cũng không có khả năng đại biểu cho toàn bộ học cung.” Đông Phương Mục nói.
“Mục huynh có chuyện thì cứ nói thẳng. Cần gì quanh co lòng vòng?” Nữ tử nói.
“Cũng được.” Đông Phương Mục gật đầu: “Ta biết hai vị đến đây là vì Nghĩa Quân Tử kiếm. Học cung luôn luôn muốn nắm giữ bảy đại Quân Tử kiếm, bây giờ đúng lúc Nghĩa Mạch suy yếu, liền quyết định cơ hội đến đây. Nhưng, phủ Vu Sơn này không đơn giản như hai người nghĩ.”
“Ý là gì? Nghĩa Mạch bây giờ đã tan hoang, chỉ còn lại đan thư, địa cung, trận pháp các loại là còn có thể có chút thực lực, chút nội tình đó sao có thể bảo vệ được Quân Tử kiếm?” Một gã văn sĩ trung niên mặt chữ điền khác trầm giọng nói.
“Bảy mạch tự xưng mình là chính thống, sống trong quá khứ vinh quang đương nhiên là không có chút ý nghĩa nào. Hậu nhân Nho đạo như chúng ta, cũng giống như mấy đại học cung, đều không để vào mắt.
Nhưng... Ngoại trừ phúc khí tiền bối để lại, thành Vu Sơn vẫn còn có một thế lực lớn, hai vị phải cẩn thận một chút.”
“Ồ? Kính xin Mục sư huynh chỉ điểm.” Văn sĩ trung niên híp mắt, ôm quyền nói.
Đông Phương Mục thấy thái độ của hai người này không để ý lắm, liền biết trong lòng hai người căn bản cũng không thèm để ý.
Lập tức cũng cười, nói.
“Không biết hai vị hồi trước đã từng nghe nói về Nhân Tiên quan chưa?”
“Nhân Tiên quan?” Hai người đều sửng sốt, văn sĩ trung niên nhíu chặt lông mày, hình như nhớ ra cái gì đó.
“Ngươi nói là những kẻ hút máu tươi, công pháp tà ác đến cực điểm Huyết tiên chi đạo Nhân Tiên quan kia?” Văn sĩ trầm giọng nói.
“Chính xác. Nhưng tà ác đến cực điểm này đến từ đâu?” Đông Phương Mục hơi ngạc nhiên. Ông ta chưa bao giờ nghe còn có cách nói như vậy ở gần Vu Sơn.
“Huyết Tiên đạo là mấy ngày gần đây dần dần truyền ra tin đồn. Ở biên cảnh phụ cận, rất nhiều hảo thủ đều chết dưới sự săn bắt của Huyết Tiên. Nghe đồn bọn hắn dựa vào mà sống, hành động tàn nhẫn đẫm máu, động một tí muốn diệt cả nhà người ta, tàn nhẫn đến cực điểm!” Văn sĩ nghiêm mặt nói.
“Quan chủ Nhân Tiên quan này đang ở trong phủ Vu Sơn.” Đông Phương Mục nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người lập tức hơi thay đổi.
“Chuyện này là thật?”
“Tất nhiên.” Đông Phương Mục trả lời: “Cho nên, phải tránh không nên làm loạn ở chỗ này. Chỉ cần sơ ý một chút, tính mạng có thể gặp nguy hiểm!”
“Lúc trước nghe đồn quan chủ Nhân Tiên quan đánh chết Linh Tướng tàn giáo, không biết…” Nữ tử áo xanh kìm lòng không đặng hỏi.
“Là thật.” Đông Phương Mục thở dài gật đầu.
Ngay lập tức, khuôn mặt của hai người trở nên căng thẳng hơn, hai tay bất giác nắm chặt lại.
“Đa tạ Mục huynh đã cho biết tin tức, xem ra chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ càng.” Văn sĩ trung niên ôm quyền nói.
“Không dám, không dám.” Đông Phương Mục cười nói.
Thực ra, cho đến nay, ông ta đã ở sau lưng giúp Trương Vinh Phương đuổi đi không biết bao nhiêu đại diện của các thế lực.
Nho giáo nội đấu, kể từ khi Trần Quân Trầm mất tích, bên trong đã chia thành ba nhánh.
Một nhánh là truyền thống bảy mạch, nắm giữ Quân Tử kiếm, đời đời truyền thừa, thế lực không mạnh, nhưng căn chính miêu hồng*, rất nhiều truyền thừa.
*Căn chính miêu hồng (根正苗红): Ý chỉ những người có xuất thân gia đình tốt.
Nhánh thứ hai là do một số người trong Nho môn kết hợp với phép tắc của người Linh, đổi dây cung dễ rút lui, đổi thành thế lực mới. Bộ phận này phần lớn lấy học cung là đại diện.
Bộ phận thứ ba là hậu nhân đã từng là đại Nho như Đông Phương Mục ông ta.
Mà bên trong Nho giáo, rất nhiều người thực ra chỉ công nhận nhánh thứ nhất và thứ 3. Mặc dù nhánh thế lực thứ hai là mạnh nhất, nhưng luôn bị coi là con rối do Linh đình nâng đỡ. Cực kỳ không được hoan nghênh.
Không lâu sau, hai người liền đứng dậy vội vàng rời đi.