Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1403 - Chương 1403 - Chắc Chắn (10)

Chương 1403 - Chắc chắn (10)
Chương 1403 - Chắc chắn (10)

Đông Phương Mục ngồi ngay ngắn một mình, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nổ tung phía trên Vu Sơn phủ, trong lòng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh hơn.

Quả thực, Trương Vinh Phương của ngày hôm nay giống như một quả bom hẹn giờ, ở lại trong thành.

Nhưng lực uy hiếp đủ để ngang hàng với thực lực đáng sợ của Linh Tướng, lại có thể vì người ở đây mà ngăn cản được rất nhiều kẻ đến tập kích.

Tất nhiên, ông ta đã đồng ý với Trương Vinh Phương sẽ giữ bí mật, không tiết lộ mối quan hệ của hắn với tỷ tỷ. Đây là vì ân cứu mạng lúc trước, cũng là để duy trì sự yên ổn của tòa thành trì này.

Bưng rượu lên, Đông Phương Mục ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

“Lão sư, chẳng lẽ Cô Vụ học cung cứ như vậy từ bỏ à?” Sau lưng ông, một đệ tử chậm rãi đi tới.

“Đương nhiên là không thể nào. Cơ hội tốt như vậy để cướp đoạt Quân Tử kiếm, ngươi nghĩ rằng họ sẽ bị đe dọa chỉ vì một cái tên không?” Đông Phương Mục nói.

“Vậy là họ sẽ quay lại?” Đệ tử hỏi.

“Không chỉ sẽ quay lại, mà lần sau, cũng sẽ không đơn giản như vậy. Lần này thú vị, người hộ đạo của Nghĩa quân tử có lẽ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.” Đông Phương Mục mỉm cười nói.

Có lẽ vào giờ phút này, những người bày thế trận chờ quân địch, canh phòng nghiêm ngặt của phủ Mộc Xích cùng Trương Vinh Du, chắc sẽ nghi hoặc tại sao những người từ Cô Vụ học cung đến rồi lại rời đi.

*

*

*

Ra khỏi nhà tỷ tỷ, Trương Vinh Phương bước chầm chậm trên con đường phủ đầy tuyết trắng.

Bây giờ thế cuộc của sư phụ bên kia càng ngày càng ổn định, Đại Giáo Minh vô địch thiên hạ, sư phụ Nhạc Đức Văn cũng là quyền khuynh thiên hạ, không ai có thể địch lại, nghe nói đã bắt đầu việc tuyển chọn đồ đệ mới.

Phỏng chừng ông cũng không quan tâm đến đệ tử tiền nhiệm của mình đang như cá ướp muối ở đây.

Chỉ là…

Trương Vinh Phương ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm mênh mông, trong lòng bỗng nhiên dâng trào một cảm giác cô đơn khó hiểu.

“Tại sao? Rõ ràng mọi thứ bây giờ đều là thứ ta muốn, thứ ta hằng theo đuổi mà sao ta vẫn cảm thấy không đúng?”

Hắn nhớ lại quá khứ, cuộc sống lúc đó tuy nguy hiểm, tuy đe dọa khắp nơi nhưng luôn có một mục tiêu, một kỳ vọng chờ đợi, thôi thúc hắn không ngừng đi lên.

Mà hiện tại…

Dù là sư phụ hay tỷ tỷ, cuộc sống đều thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, không cần hắn nhúng tay giúp đỡ.

“Thôi bỏ đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đã đến lúc trở về rồi!” Trương Vinh Phương chọn cách gạt những suy nghĩ rối loạn trong đầu sang một bên.

Điểm thuộc tính đã đạt đến mốc một trăm mới, đã đến lúc có thiên phú mới rồi.

Mũi chân điểm một cái, hắn nhảy lên hướng xa xa lao ra khỏi thành.

Chẳng bao lâu sau đã trở lại Nhân Tiên đài.

Ngoài dự liệu của hắn là có một lá thư bên cạnh chiếc bàn đá.

Bìa ký tên là Đinh Du.

“Quan chủ, lúc trước Đinh sư huynh một mình đến đây, để lại lá thư này liền rời đi.” Đệ tử đạo nhân trông coi giải thích nói.

Trương Vinh Phương nhíu mày, cầm lá thư lên, xé ra xem xét.

Trong thư kể về thực lực và tu vi hiện tại của Đinh Du, hắn ta đã thành công bước vào cực hạn Ngoại Dược, đồng thời hoàn toàn nắm vững việc sử dụng huyết duệ đạo cơ của chính mình.

Lần này để lại lá thư này là để nói lời tạm biệt với Trương Vinh Phương.

“Tiểu tử này!” Trương Vinh Phương ngay lập tức nghĩ đến suy nghĩ của Đinh Du.

Hắn ta muốn đi tìm Hải Long báo thù!

Mặc dù trên giấy không viết một chữ nào liên quan đến báo thù, nhưng Trương Vinh Phương đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Đinh Du.

Lúc đầu hắn đồng ý với Đinh Du sẽ giúp hắn ta báo thù nên mới có thể kiềm chế đưa về môn hạ của mình.

Bây giờ…

Thở hắt ra một hơi dài, Trương Vinh Phương không có ý định đi tìm Đinh Du.

“Thông báo cho Cầm đạo nhân đuổi theo Đinh Du, trợ giúp hắn ta động thủ với Hải Long.”

“Vâng.” Đạo nhân vội vàng rời đi.

Sau khi gấp lá thư lại, đặt lại trên bàn, Trương Vinh Phương lại thở dài một tiếng.

Nhìn lên vầng trăng khuyết,

Hắn chợt nhớ đến Nhạc sư phụ, nhớ đến cuộc sống của hắn ở Thiên Bảo cung lúc trước.

Bây giờ Hải Long lệ thuộc vào Tây tông, Tây tông đã gia nhập vào Đại Giáo Minh, mà Đinh Du đi đến ra tay với chúng…

Trong mắt hắn sư phụ rất tốt, trong mắt người ngoài, Đại Đạo Giáo có thể tiếp nhận ngay cả một tồn tại tà ác như Tây tông, điều này đã thể hiện bản chất của nó.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Nhạc Đức Văn vốn là kẻ ác số một thiên hạ, trùm phản diện số một.

“Mọi người cùng nhau sống một cuộc sống yên bình, không được à? Tại sao suốt ngày cứ phải giết tới giết lui?”

Trương Vinh Phương cảm thấy vừa rồi chính mình cảm thấy vô vị, chắc là vì những người xung quanh đều đang bận rộn với công việc của họ.

Bình Luận (0)
Comment