Danh hiệu này vừa nhìn là biết không phải thần phật bản thổ Đại Linh.
Theo danh hiệu không ngừng được đọc nhiều lần, thời gian dần qua, mặt ngoài pho tượng Huyết Thần dường như nổi lên một tầng huyết sắc.
Trương Vinh Phương chưa từng nhắm mắt, nhưng trước mắt vẫn dần dần hiện lên sương mù xám trắng.
Đây là Nghi Vân Ngụy Vụ.
Dựa theo lời của Bạch Lân đây là vì ngăn cách vật còn sống khác, là vòng bảo hộ tự nhiên bảo vệ sinh linh bên ngoài, không cho uy năng của thần phật tùy ý lan tràn.
Hắn trợn to hai mắt, nhìn kỹ pho tượng Huyết Thần đối diện.
Bên trong động dần dần bị sương mù hoàn toàn tràn ngập, bao phủ.
Nhưng ngoài những thứ này ra, thì chẳng có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Trương Vinh Phương ngắm nhìn bốn phía, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Xung quanh đều là sương trắng, hoàn toàn nhìn không thấy Huyết Thần đâu.
Nhưng nếu Nghi Vân Ngụy Vụ xuất hiện, thì đại biểu nó nhất định tới.
Có lẽ…
Bỗng, Trương Vinh Phương ngẩn ra, dường như đã nhận ra cái gì.
Hắn cúi đầu, nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy mặt đất bên trong động, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành một mảnh mặt bằng trơn trượt như mặt gương.
Trong mặt gương, vừa lúc chiếu ngược bản thân hắn và bên cạnh xung quanh.
Mà vị trí đối diện của Trương Vinh Phương, ở trong mặt gương có thể thấy, nơi ấy đang có một hình người khổng lồ ngồi xếp bằng giống như tư thế của hắn.
Toàn thân hình người giống như từ máu sền sệt lưu động cấu thành, mặt dài ba mét, trong tổng cộng năm con mắt, tròng trắng mắt và đồng tử phân biệt từ huỳnh quang màu trắng và lốc xoáy màu đen cấu thành.
Trong sương mù khói trắng.
Một lớn một nhỏ, hai người khoanh chân ngồi đối diện.
Lúc này Trương Vinh Phương lại ngẩng đầu, Huyết Thần đã xuất hiện ở chỗ mấy mét trước người hắn.
Khuôn mặt vốn thoạt nhìn quỷ bí huyết tinh, lúc này lại lộ ra một loại an tĩnh nhu hòa.
Đây là Huyết Thần.
Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ hít một cái.
Mục đích của hắn đạt đến.
Như vậy…
Hắn chậm rãi hé miệng.
“Vì sao ngươi giúp ta?”
Âm thanh truyền ra ngoài, nhưng không có bất kỳ đáp lại.
Huyết Thần xếp bằng ở đối diện, năm con mắt hơi nheo lại, giống như đang cười.
Hắn ta vươn tay, nhẹ nhàng chỉ hướng mình.
Sau đó lại nhẹ nhàng chỉ hướng Trương Vinh Phương.
Một tiếng rầm thanh thúy.
Cả người Huyết Thần chợt sụp đổ, hóa thành vô số máu loãng, rơi rụng trên mặt đất.
Giữa lúc Trương Vinh Phương vẫn còn muốn mở miệng, bỗng tất cả máu loãng nhanh chóng tụ đến hướng hắn.
Máu theo chân của hắn dũng mãnh rót vào, nhưng giống như ảo ảnh, không có bất kỳ cảm giác chân thực.
Không bao lâu, Nghi Vân Ngụy Vụ tán đi.
Trương Vinh Phương vẫn xếp bằng tại chỗ, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy, như có điều suy nghĩ.
Ý của Huyết Thần tạm thời không đề cập tới, vì sao nó biến thành máu loãng rồi toàn bộ lại dung nhập vào người mình.
“Huyết Thần… chẳng lẽ lại là muốn bồi dưỡng ta thành Linh Tướng của hắn?” Đáy lòng của hắn bỗng nảy lên ý nghĩ này.
Nhưng hắn hoàn toàn không hề có ý kính nể cung phụng đối với Huyết Thần. Không Bái Thần căn bản không có khả năng đạt thành điều kiện Linh Tướng.
Điểm ấy hắn đã được xác nhận từ chỗ của Nhạc sư phụ.
Để đạt thành Linh Tướng, nhất định phải tự nguyện tâm thành. Thế nên đây cũng là nguyên nhân trước đây Nhạc Đức Văn không có mạnh mẽ ép buộc hắn.
Hắn nói sự nghi ngờ này cho Bạch Lân nghe.
Bạch Lân rất nhanh cho ra đáp án.
“Hắn không phải muốn bồi dưỡng ngươi thành Linh Tướng, mà là ngươi với tư cách là ký hiệu thần phật, chỉ cần không có chán ghét sợ hãi mâu thuẫn đối với hắn, như vậy ngươi càng mạnh, Thái Hư của hắn cũng sẽ càng mạnh.
Thái Hư mạnh hay yếu quyết định độ mạnh yếu của bản thân thần phật. Thế nên…”
“Cũng tức là nói, ta càng mạnh, hắn cũng càng mạnh?” Trương Vinh Phương nói thẳng.
“Đúng. Ngươi từng thấy nguyên hình của hắn, thế nên bản thân ngươi tồn tại, cũng sẽ mang đến chỗ tốt đối với hắn.” Bạch Lân trả lời.
“Như vậy còn ngươi? Ta cũng đã gặp nguyên hình của ngươi, có phải ngươi cũng phải nhận được chỗ tốt không?” Trương Vinh Phương đột nhiên hỏi.
“...” Bạch Lân không có trả lời chỉ là triệt để yên tĩnh lại.
Trương Vinh Phương chiếm được đáp án từ sự trầm mặc của nàng.
Hắn còn quái lạ sao trước đây Bạch Lân vẫn còn muốn sống muốn chết, sau này càng ngày càng phối hợp, không biết không nói, biết gì nói nấy.
Thì ra còn có ảnh hưởng ở phương diện này.
Nói như vậy, nếu sau này chém giết với thần phật khác, nhìn thấy nguyên hình của đối phương, chính mình càng mạnh, đối phương càng mạnh, điều này nên giải quyết như thế nào?
Thầm nghĩ biện pháp vậy.
Lúc này sương trắng xung quanh tán đi, Trương Vinh Phương đứng lên, lần lượt cất pho tượng Huyết Thần và nguyện chung Nguyện Nữ vào trong rương.
Sau đó đi ra hang động.
Hắn nâng tay lên, đầu ngón tay cố sức vẽ một cái ở da mình.
Xuy.
Vết máu vừa hiện, mấy giọt máu tươi phiêu tán rơi ra ngoài.