Vết thương thoáng qua khép lại, thậm chí không đến một giây.
Mà Trương Vinh Phương cũng không để ý đến vết thương, mà là nhìn ba giọt máu loãng bị hắn cố ý nặn ra.
Sau khi ba giọt máu kia rơi xuống đá, thế mà lại chuyển động.
Tuy rằng rất chậm, nhưng chúng nó đúng là đang động.
“Quả nhiên.” Trương Vinh Phương thì ở một bên cùng đợi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Ba giọt máu động kéo dài hơn nửa canh giờ, mới chậm rãi dừng lại, nguyên nhân dừng lại, vẫn là giọt máu bị gió thổi khô, không động được.
Trương Vinh Phương đứng lên, than nhẹ một tiếng.
Tới năm trăm điểm sinh mệnh, hôm nay hắn đã càng ngày càng không giống người!
*
*
*
Đêm khuya.
Ngoài phủ Vu Sơn, lúc này lại có một bóng người áo trắng nhanh chóng tới gần.
Trong tuyết lớn, người này như làn mây bay, không tiếng động mà mềm mại, thoáng cái đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét, lao hướng phía tường thành cao lớn.
Mũi chân điểm một cái, người áo trắng giống như chạy trên đất bằng phẳng, thế mà lại đi trên vách tường vuông góc nhanh như đi bộ.
Đi thẳng đến đầu tường, ông ta thả người nhảy xuống, tay áo bồng bềnh, nhẹ nhàng rơi xuống mái nhà của một tửu lâu gần đó bên trong thành.
Mà nơi ấy sớm đã có người chờ lâu.
Nhìn thấy người áo trắng, người nọ ôm quyền chắp tay.
“Học sinh bái kiến tiên sinh.”
Người áo trắng đứng lại, lộ ra một khuôn mặt tang thương gầy mà cực có thần thái.
“Đã điều tra rõ ràng chưa? Người ở đâu? Người thừa kế mà Nghĩa Mạch lựa chọn.”
“Người thừa kế… ở trong nhà của một quan viên trong thành, dường như không có bối cảnh gì lớn lắm. Học sinh cũng có chút kỳ quái, tại sao Nghĩa Mạch lại chọn người này?” Người tiếp ứng nghi ngờ nói.
“Vị trí của Nhân Tiên quan, có từng điều tra rõ ràng?” Lão giả lại hỏi.
“Đã rõ ràng, ở ngoài thành, đoán chừng bên trong thành bình thường là chỗ ẩn cư nghỉ ngơi của người trong quan, chỉ cần chúng ta cho thấy thái độ, lại không mở rộng sự cố, tốc chiến tốc thắng, không có vấn đề.” Người tiếp ứng trả lời.
“Tốt. Người thừa kế hôm nay cũng đã bắt được kiếm linh Quân Tử kiếm. Hiện giờ kiếm linh cũng đã mấy chục năm chưa từng tái hiện.” Lão giả gật đầu nói: “Đi thôi, dẫn đường phía trước, đêm nay liền lấy đi kiếm linh.”
“Vậy người thừa kế nên xử trí như thế nào?” Người tiếp ứng nhịn không được hỏi.
“Quân Tử kiếm mặc dù xuất từ bảy mạch, nhưng sớm đã không còn sức bảo vệ, hôm nay ném ra kiếm linh không phải là vì khiến người ngoài tranh ra người thắng? Người thừa kế bị dã tâm làm mệt mỏi, tham lam mê hoặc, đã định trước có một kiếp này.” Lão giả vuốt râu nói.
Ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Ông ta trầm ngâm một chút.
“Nếu ta tự mình đến đó, thì sẽ ngăn chặn biến số là Đông Phương Mục và Nhân Tiên quan. Đi thôi, sớm làm xong việc, còn có thể đi tìm sư phụ của ngươi uống một chén.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, hai người song song bay lên trời, chạy hướng phía phủ Mộc Xích trong thành.
*
*
*
Phủ Mộc Xích.
Trương Vinh Du bừng tỉnh từ giấc mộng.
Nàng theo bản năng lại đi sờ soạng con trai bên trên giường nhỏ, xác định con trai chỉ là vừa mới vừa trở mình, không có tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có người đến.” Ngoài cửa sổ gian phòng, giọng nói trầm thấp của một nữ tử truyền vào.
“Bên lão sư…” Trương Vinh Du theo bản năng nhớ tới địa cung bên Nghĩa Mạch.
“Nghĩa Mạch sẽ không xuất thủ, đây là khảo nghiệm của bản thân ngươi. Bắt đầu từ một khắc ngươi nhận được tư cách người thừa kế trở đi, ngươi nhất định phải tự mình gánh chịu trách nhiệm của hộ đạo giả. Đây là ngăn trở, cũng là rèn luyện, càng là mưa gió.”
Nữ tử ở ngoài cửa sổ trả lời.
Trương Vinh Du hít sâu một hơi.
Nếu nàng đã phí hết tâm tư để tới mức độ này, thì chắc chắn không quay đầu lại.
Nếu lần này thua, đơn giản chính là cái chết.
Bắt đầu từ lúc sơ khai, một đường đi đến bây giờ, nàng đã sớm có thói quen khảo nghiệm như là đánh bạc kiểu này.
“Nếu như thất bại, ta sẽ chết sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Không riêng ngươi sẽ chết, cả nhà ngươi đều phải chết.” Nữ tử trả lời.
“Phu quân ta là hậu duệ đại quý tộc người Linh, hắn….” Trương Vinh Du nhịn không được lại lên tiếng.
“Vậy phải nhìn người đến là như thế nào.” Nữ tử nói: “Nếu là người tranh đoạt còn lại, ngươi cùng lắm là như lần trước, con trai bị phế, kiếm linh bị cướp.
Nhưng nếu là người học cung đến. Học cung hôm nay, vốn là quái vật lớn có đám hoàng tộc đại quý tộc người Linh trộn lẫn trong đó. Ở toàn bộ Đại Linh cũng là thế lực to lớn gần với Đại Giáo Minh.
Chỉ có điều bởi vì vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt trung lập, chỉ thụ học, nghiên cứu học vấn, không tham dự chính trị, thế nên xem như là ngăn cách.
Nhưng bên trong học cung hội tụ rất nhiều các đệ tử ưu tú của quý tộc người Linh, còn có đệ tử hoàng tộc, các đại quý tộc, cũng ở trong đó.