Sau mấy lần chớp người, Thường Học Nghĩa rơi lên trên một đầu tường, nhìn xuống dưới, sắc mặt ngưng trọng.
“Các hạ là người phương nào!?”
Một chiêu vừa rồi không chỉ là ông ta ngạc nhiên rung động, ngay cả những người còn lại trong phủ Mộc Xích cũng đều kinh ngạc cực kỳ.
Không riêng gì Thường Học Nghĩa bỗng nhiên chuyển hướng, từ bỏ bắt Trương Vinh Du mà là đi bắt Trương Hoán Thanh.
Còn có người bỗng dưng xuất hiện nữa, thực lực lại có thể có thể chính diện giao thủ với Thường Học Nghĩa.
Trong sân lân cận, Trương Vinh Phương cũng ngạc nhiên trong lòng. Hắn đứng ở cửa thông giữa hai sân, nhìn người vừa ra tay.
Lúc người nọ xuất hiện, ngay cả hắn cũng không thể cảm giác được động tĩnh.
Một là vì người nọ căn bản đã sớm ở trong phòng của cháu trai. Hai là năng lực che giấu hơi thở của đối phương rất mạnh, thực lực không thể khinh thường.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đều suýt chút nữa ra tay, nhưng đối phương trước hắn một bước, xuất thủ như thiểm điện, đẩy lùi Thường Học Nghĩa. Tốc độ thân pháp này đã vượt qua tưởng tượng.
Lúc này Trương Vinh Phương nhìn kỹ lại, mới nhìn đến, ánh đao phát sáng như trăng rằm trên đất bằng vừa nãy thật ra căn bản không phải ánh đao.
Mà là một trường thương kim loại.
Chỉ là mũi thương kia, một mặt có lưỡi sắc uốn cong.
Có điểm giống với Phương Thiên Họa Kích, nhưng chỉ có một mặt, và độ dài lưỡi đao so với chiến kích thì càng dài hơn nhiều.
“Ma Thương Sa Hổ!!?”
Không đợi Trương Vinh Phương suy đoán, Thường Học Nghĩa cũng đã nhận ra thân phận của đối phương, sắc mặt ngưng trọng.
“Thứ chín Xích Bảng. Cao thủ tuyệt đỉnh như ngươi, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?!” Thường Học Nghĩa không cách nào tưởng tượng được, vừa nãy nếu như mình tiếp tục ra tay thì sẽ là hậu quả gì.
Đám người Xích Bảng kia, ai ai cũng đều là kẻ giết người không chớp mắt đấy, không giống với Hắc Bảng.
Xếp hạng của Xích Bảng không thuần túy chỉ xem thực lực, mà là xem chiến tích ác danh.
Giết càng nhiều người, tạo thành ảnh hưởng xấu càng lớn, xếp hạng trên Xích Bảng càng cao.
Mà Hắc Bảng, càng nhiều là bảng danh sách tất cả cao thủ bị Linh đình truy nã, chỉ cần bị truy nã, không luận tội tên tuổi, thực lực quá mạnh là có thể lên Hắc Bảng.
Thế nên so với Hắc Bảng mà nói, Xích Bảng càng ác danh rõ ràng.
Mà Ma Thương Sa Hổ, chính là một sát nhân tương đối nổi danh trên Xích Bảng.
Nghe đồn, hắn ta từng uống rượu trong một trấn nhỏ, chỉ vì uống phải một ly rượu giả trộn lẫn với nước liền cầm Ma binh Sa Hổ, tàn sát sạch sẽ mấy nghìn người của cái trấn nhỏ ấy.
Dưới trướng hắn ta có 108 người Hổ Sơn, ai nấy đều là hạng người thực lực mạnh mẽ, thực lực tổng hợp ở trên Xích Bảng cũng là cầm cờ đi trước.
“Đám ngụy quân tử như các ngươi có thể tới, vì sao Sa Hổ ta lại không thể?” Lúc này thân hình cao to cầm theo ma thương cũng dần dần xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của mọi người.
Đó là một nam tử trung niên có vóc người cao, cường tráng, hắn ta khoác da hổ màu trắng chỉ che khuất phân nửa vai, trong tay cầm một thanh trường thương đen bóng dài hơn hai mét, mũi thương hiện lên ánh sáng bạc, ở bóng đêm và dưới ánh lửa, mơ hồ nhộn nhạo gợn nước màu bạc, kỳ dị vô cùng.
Nam tử nói xong, tầm mắt rơi lên người Trương Vinh Du.
“Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể giấu được.”
Trương Vinh Du thở dài một tiếng, dường như sớm có chủ ý.
“Không trách ngài thế sự khó liệu, ứng phó chuyện trước mắt trước đã rồi hãy nói.” Rõ ràng nàng và Sa Hổ có quen biết nhau.
“Sau lần này, ta và ngươi thanh toán xong.” Sa Hổ trầm giọng nói.
“Đương nhiên là vậy.” Trương Vinh Du gật đầu.
Vừa dứt lời, vụt một cái, Sa Hổ nhún người nhảy lên, giống một tia sét ầm ầm bắn về phía Thường Học Nghĩa.
Trường thương trong tay hắn ta nhộn nhạo ra một vùng gợn nước màu bạc ở giữa không trung, trong nước gợn có vô số sóng gợn kích động trùng điệp, giống như màn sáng, từ trên hướng xuống, áp hướng Thường Học Nghĩa.
Trong lúc nhất thời toàn bộ phía trên sân đều bị ánh bạc mà trường thương đánh ra phản xạ rọi sáng.
Trương Vinh Phương ở phía dưới trong đám người, chỉ là thô sơ giản lược nhìn qua đã biết rõ Ma Thương Sa Hổ này thắng chắc.
Thường Học Nghĩa cơ bản là không cùng một đẳng cấp với hắn ta. Hai người đều là Tông Sư, thậm chí khả năng đều là Đại Tông Sư, nhưng ở phương diện tiên cơ ngăn địch, Thường Học Nghĩa kém Sa Hổ xa tít tắp.
Chỉ là lúc này, Sa Hổ kia dường như đang cố ý kéo thời gian, không ra tay áp chế Thường Học Nghĩa hoàn toàn, mà là chủ động để lại rất nhiều cơ hội thở dốc, để cho có thể kéo dài.
Trong thời gian cố ý chừa ra đó, Ma Thương Sa Hổ không ngừng sử dụng từng bộ chiêu số thanh thế hoa lệ khổng lồ, khiến cho đám người vây xung quanh thỉnh thoảng hét lên kinh ngạc.