Giằng co như vậy mấy chục giây.
Keng!
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, miệng Thường Học Nghĩa phun máu tươi, bay rớt ra ngoài, rơi vào giữa một mảnh dân cư nơi xa.
Mà Sa Hổ không có đuổi kịp, mà là rơi xuống đầu tường, quay đầu nhìn Trương Vinh Du.
“Người này đã bị ta làm trọng thương, ân của con ta, bây giờ thanh toán xong.”
“Đa tạ tiền bối!” Trương Vinh Du cúi người cung kính nói.
Ma Thương Sa Hổ khẽ gật đầu, xoay người chợt nhảy lên, biến mất trong bóng đêm xa xa.
Chỉ để lại đoàn người bị trận chiến đấu kịch liệt ban nãy chấn nhiếp.
Đám cung phụng bị đả thương vừa nãy đều đứng dậy, vừa xử lý thương thế vừa chấn động phức tạp nhìn Trương Vinh Du.
Không chỉ là bọn họ, lúc Ma Thương Sa Hổ xuất hiện, tất cả mọi người chấn động trong lòng.
Cường giả khủng bố bậc này, lại có thể ẩn giấu trong một phủ Mộc Xích nho nhỏ.
Nếu người vừa mới xuất hiện không phải Thường Học Nghĩa mà là người của thế lực còn lại, sợ là một thương đã bị hắn ta chém rơi đầu.
Người thực lực quá mạnh vừa nãy đều có thể nhìn ra, Sa Hổ là cố ý thả Thường Học Nghĩa.
Không bức ông ta đến tuyệt cảnh.
Bằng không Tông Sư Đại Tông Sư giao thủ thì nên mở ra Chung Thức.
Mà Đại Tông Sư xuất thân Nho giáo như Thường Học Nghĩa vẫn còn có thể mở ra Lâm Giải, Chung Giải. Tuy song giải của Nho giáo không cường hãn cực đoan như là Cực Cảnh, nhưng uy lực không tầm thường. Có thể trong khoảng thời gian ngắn đề thăng không ít thực lực.
Nhưng mới vừa rồi, bất luận là Thường Học Nghĩa hay là Ma Thương Sa Hổ đều không đánh thật.
Thế nên…
“Mệt nhọc? Hay là cố ý thả người?” Đông Phương Mục đứng ở trên sân thượng của tửu lầu cao tầng, nhìn ra xa hướng phủ Mộc Xích, như có điều suy nghĩ.
Ông ta già rồi, thực lực yếu đi, nhưng ánh mắt vẫn còn ở.
Thường Học Nghĩa không coi là mạnh mẽ lắm, nhưng đối phó với ông ta hiện tại vẫn rất dễ dàng. Dù sao ông ta già rồi, mở Chung Giải có khả năng chính mình sẽ tự dây dưa làm mình tổn hại chết trước.
Thế nhưng người mạnh như vậy, lại đột nhiên bị một Ma Thương Sa Hổ không hiểu sao lại xuất hiện ngăn trở.
Mà cho đến bây giờ, Nhân Tiên quan chưa từng xuất thủ.
Nhưng ông ta rõ ràng, Nhân Tiên quan chủ, người thần bí tà dị kia tuyệt đối cũng đang nhìn cảnh tương tự vào lúc này.
“Thật là thú vị. Hai vị này… thật đúng là cùng một tính tình!” Ông ta là người biết chân tướng, cũng là biết được quan hệ giữa Trương Vinh Phương và Trương Vinh Du.
Lúc này so sánh một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có phần thú vị.
Hai tỷ đệ này đều là một tính tình, biểu hiện ra dáng vẻ người hiền lành phổ thông, thật ra bên trong ẩn núp rất nhiều con bài chưa lật.
Phủ Vu Sơn này căn bản chính là tiếng sấm, nếu ai dám đến chạm thử, thì phải chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ tan xương nát thịt.
“Lão sư, đây quả nhiên là quanh co, ai có thể nghĩ tới phủ Mộc Xích thế mà còn có thể khiến cho Ma Thương Sa Hổ đường đường là thứ chín Xích Bảng ghi nợ ân tình, ra tay tương trợ chứ?” Đệ tử sau lưng cũng không nhịn được nữa lên tiếng cảm thán.
“Người chính là như thế. Nhìn như nũng nịu yếu đuối, thế nhưng ai có thể nghĩ tới nàng ẩn giấu thủ đoạn như thế nào?” Đông Phương Mục gật đầu nói: “Có điều… trải qua một trận này, tiếp nhận sự che chở của thứ chín Xích Bảng, kế tiếp sẽ có phiền phức nhiều không đếm xuể theo nhau mà tới. Ân tình của Sa Hổ không phải dễ dùng như vậy.”
Đệ tử cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, Ma Thương Sa Hổ giết rất nhiều người, kẻ thù cũng rất nhiều, chỉ vì hành tung của Hổ Sơn chúng bất định, luôn không tìm được vết tích, mà bây giờ việc ở phủ Mộc Xích bộc lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ đưa tới vô số kẻ thù của Ma Thương Sa Hổ. Mà những thứ này, nhất định phải do phủ Mộc Xích tự gánh vác rồi.”
“Thế nên Trương Vinh Du mới không muốn bại lộ lá bài tẩy này, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị buộc dùng ra.” Đông Phương Mục lên tiếng nói.
“Đao mặc dù sắc bén, nhưng dễ dàng tổn thương mình.”
*
*
*
Trương Vinh Phương không có lập tức rời khỏi, mà là ở trong phủ, tiện cho bảo vệ tỷ tỷ và cháu trai trong mấy ngày này.
Mà những ngày này, ảnh hưởng Ma Thương Sa Hổ mang tới xa xa không chỉ là sự chấn động vào buổi tối kia.
Tỷ phu đi công vụ trở về nhà từ bên ngoài, trước tiên nghe nói việc này, hù dọa đến sắc mặt đều trắng bệch.
Sau khi biết phu nhân thế mà còn mời được cao thủ Xích Bảng xuất thủ, tâm trạng mới lại cấp tốc khôi phục như xe cáp treo.
Mấy ngày kế tiếp, hắn ta cũng không hỏi làm sao mà mời được cao thủ, chỉ là ngày nào cũng đều ở bên cạnh thê tử cùng nhi tử, một bước cũng không dám rời đi.
Mà những người còn lại trong phủ, trừ nhân thủ tử thương đêm đó ra, những người còn lại có không ít lục tục bắt đầu chủ động rời đi, bao gồm mấy vị cung phụng trước đó.