Sau khi trải qua sự việc Thường Học Nghĩa đột nhiên tập kích bọn họ cũng suy nghĩ rõ ràng, nếu như mình tiếp tục lưu lại trong phủ, ngộ nhỡ sau này gặp phải cường giả cấp cao tương tự ra tay tập kích.
Đến lúc đó, khả năng vận khí sẽ không tốt như vậy.
Kế tiếp, trong khoảng thời gian người bên trong phủ Mộc Xích thiếu hơn phân nửa.
Còn dư lại đều là người thành thật nhận được ân huệ của Trương Vinh Du trong thời gian dài, không đành lòng rời đi.
Cũng may Trương Vinh Du không biết lại thuyết phục kéo tới nhóm nhân thủ thứ nhất từ chỗ nào, gia nhập phủ Mộc Xích, đền bù hộ vệ phía trước.
Thế lực nhân thủ lần này thế mà còn mạnh hơn trước không ít.
Mà người cầm đầu trong đó, rõ ràng là một người trước đó Trương Vinh Phương cũng đã gặp qua -- Lý Chân.
Khi thấy Lý Chân, Trương Vinh Phương cũng phái ra hai đạo nhân Tam không của Nhân Tiên quan âm thầm trông coi ở phụ cận.
Như vậy, hắn mới thoáng yên tâm, có thể bứt ra, tạm thời rời đi.
*
*
*
Gió tuyết bay tán loạn, biển cây mịt mờ bị nhuộm thành trắng lóa như tuyết.
Thường Học Nghĩa và Ma Thương Sa Hổ đang đứng thẳng trên ngọn cây, dáng người bất động, đồng thời nhìn phía đối phương.
Hai người không hẹn mà cùng đều lựa chọn con đường này để rời khỏi Vu Sơn.
Người thường có con đường của người thường, mà cao thủ cũng tương tự có lựa chọn con đường ngắn nhất. Khiến hai người không ngờ được là, bọn họ đều lựa chọn một tuyến đường cùng phương hướng.
“Lần trước, đa tạ Sa Hổ huynh thủ hạ lưu tình. Ân tình này Cô Vụ học cung ta nhớ kỹ.” Thường Học Nghĩa ôm quyền trầm giọng nói.
Hắn ta hiểu lúc trước đối phương nương tay, thế nên lời này là chân tâm thật ý.
“Chỉ là không biết Sa Hổ huynh có gì liên quan đến phủ Mộc Xích kia? Sau này liệu có còn…”
Con mắt Sa Hổ chuyển động, tuy hắn ta là cao thủ Xích Bảng, nhưng cũng không phải là người trêu chọc kẻ thù tùy ý không kiêng nể gì cả. Lúc trước hắn ta lưu thủ, chính là vì không đắc tội thế lực học cung.
Cô Vụ học cung là một trong ba học cung lớn của Đại Linh, thế lực của nó rất mạnh, ở trên triều đình, quan lớn xuất thân học cung cũng có không ít, lại dây dưa không rõ với các đại quý tộc người Linh.
Quái vật lớn cỡ này, thế lực ẩn núp không yếu hơn mấy đại giáo bày ở ngoài sáng nhiều.
Quan văn trên triều đình phần lớn xuất thân từ học cung, phần lớn võ tướng xuất thân từ Tuyết Hồng các, điểm ấy ở toàn bộ Đại Linh hầu như đều là lệ cũ.
Con cháu người Linh nếu muốn làm quan thì dễ dàng, nhưng muốn làm quan gì, điều này phải xem biểu hiện ở bên trong học cung. Tương tự, người Hồ Tây người Bắc vân vân cũng giống như vậy.
Đây thật ra đã biến tướng trở thành một con đường chọn lựa quan văn của Đại Linh.
“Chỉ là năm đó con ta ngoài ý muốn được phủ Mộc Xích cứu qua một lần. Hôm nay tới đây cũng là trả ân tình mà thôi.” Sa Hổ lên tiếng trả lời.
Đương nhiên hắn ta sẽ không nói, trước đây con mình si mê Trương Vinh Du, bị mê đến chết đi sống lại, sau đó luyện công chậm trễ, mất đi lòng cảnh giác, bị kẻ thù đánh lén đả thương.
Lúc này mới ngoài ý muốn được Trương Vinh Du cứu.
Nữ nhân kia… cho dù nghe được nàng đã thành thân, con trai cũng không muốn từ bỏ chút nào. Quả nhiên là…
Tuy Sa Hổ rõ ràng tiền căn hậu quả trong này, biết nữ nhân Trương Vinh Du kia chính là một kẻ gây tai hoạ, thế nhưng ân cứu con trai xác thực là thật.
Hắn ta không muốn báo đáp ân tình, rồi lại không thể không trả, cộng thêm Thường Học Nghĩa xuất thân bất phàm, thế nên mới có cảnh cố ý từ bỏ lúc trước.
Căn cơ của Hổ Sơn bọn họ chính là một chữ nghĩa, hắn ta nhất định phải giữ gìn đạo nghĩa, lại từ tận đáy lòng theo bản năng chán ghét Trương Vinh Du.
“Thế nào? Lúc này Thường tiên sinh định từ bỏ trở về?” Sa Hổ cười nói.
Vài ngày trước hai người vẫn là đối thủ giao thủ chiến đấu kịch liệt, lúc này lại đàm tiếu giao lưu giống như bạn tốt.
“Chỉ dựa vào một mình ta, sợ là khinh thường Trương Vinh Du nọ. Hộ đạo giả dám hành động, ta không tin nàng chỉ có mấy lá bài như thế.” Thường Học Nghĩa thản nhiên nói.
“Thường tiên sinh quả thực cẩn thận, thật ra lúc đó trước khi tại hạ cũng cảm giác được bên cạnh có cường giả Tông Sư ẩn giấu, nếu như ta trễ một bước, sợ là sẽ có người khác xuất thủ chặn lại.” Sa Hổ gật đầu nói.
Lúc đó hắn ta mơ hồ có thể cảm giác được bên cạnh có một tia khí tức nguy hiểm uy hiếp quanh quẩn. Tới cảnh giới như của bọn họ, cảm giác của cơ thể cực kì nhạy cảm, trước khi chuẩn bị động thủ càng tâm như gương sáng, có thể chiếu rọi tất cả mánh khóe ngoại giới.
“Sau đêm đó, ta lại đi điều tra qua về Trương Vinh Du.” Thường Học Nghĩa lên tiếng nói: “Người này mặt ngoài nhìn qua chỉ là nữ tử yếu ớt, nhưng từ sau khi gia nhập Nghĩa Mạch, mượn lực làm rất nhiều chuyện. Hơn nữa người theo đuổi bên người đông đảo.”