Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1414 - Chương 1414 - Một Bước (10)

Chương 1414 - Một bước (10)
Chương 1414 - Một bước (10)

“Sứ giả hộ hoa sao?” Hai mắt Sa Hổ nhảy lên: “Năm đó con ta cũng là một người trong đó. Hơn nữa theo lão phu biết, hiện tại đã có ba người bối cảnh thâm hậu si mê nàng ta. Một người đã thành thân, rõ ràng còn có thể chọc cho nhiều người mê muội như vậy.”

“Thế nên, lá bài của nàng tuyệt đối không chỉ có một.” Thường Học Nghĩa nói.

“Đúng vậy. So với người Thái Thanh môn trong Cảm Ứng môn, nàng này mới càng xứng với cái tên yêu nữ.” Sa Hổ vừa nghĩ tới bộ dạng ngu dốt của con mình hôm nay là cảm thấy đau đầu.

“Như vậy tiên sinh là dự định từ bỏ à?” Hắn ta nhìn đối phương.

“Việc về kiếm linh rất quan trọng, phải thông báo về trước xem học cung định xử trí như thế nào, có điều ta đoán chừng, nếu hôm nay đã chứng thực thật giả, sợ rằng sẽ lại phái ra một vị sơn trưởng tự mình đến đây. Thậm chí có thể sẽ hợp tác với học cung còn lại xuất thủ.”

Chế độ học cung của Đại Linh lấy đại tế tư dẫn đầu, tương đương với vị trí cung chủ đạo cung.

Sau đó lấy các sơn môn phân chia các phái, mỗi một phái lấy sơn trưởng vi tôn.

Mà Thường Học Nghĩa chính là một sơn trưởng trong đó.

“Tiên sinh sẽ không sợ Đại Đạo Giáo đến sao?” Sa Hổ nheo mắt lại.

“Nhạc Đức Văn hiện giờ phải ứng phó Thần Tướng liên tiếp làm khó dễ, cũng đã như trứng chọi đá, còn dám phân tâm có thừa lực để ý tới Sơn Tỉnh? Sa Hổ huynh đang quá đề cao Thiên Bảo cung hắn đi?” Thường Học Nghĩa cười nói.

Ông ta thu liễm nụ cười.

“Hôm nay Quân Tử kiếm còn lại cũng liên tiếp bắt đầu xuất hiện người thừa kế, nếu động tác của bọn ta hơi chậm tí thôi, sợ là sẽ phải lạc hậu hơn những người còn lại. Thế nên…” Trong mắt ông ta lóe lên vẻ tàn nhẫn.

“Kiếm linh nhất định phải đến tay, nếu không thể lấy được, vậy thì hủy diệt toàn bộ cả người và kiếm linh, cho dù là chờ mấy năm để dưỡng lại còn tốt hơn là rơi vào tay người khác.”

“Thì ra là thế, chỉ là không biết hai vị có thể giải thích cho tại hạ một phen, kiếm linh là vật gì không?”

Khi hai người đang nói chuyện, bỗng nơi xa một giọng nói bay tới.

Hai người đều hơi biến sắc mặt, đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng phía biển cây bên phải.

Trong rừng cây trắng xóa như biển tuyết, lúc này chỉ thấy một bóng đỏ cấp tốc tới gần như chim bay.

Vụt!

Bóng đỏ chớp mắt đã vượt qua hơn trăm mét rơi xuống đất, đứng bên cạnh hai người, rõ ràng là một nam tử mặc đạo bào màu đỏ mặt đeo mặt nạ thuần trắng.

“Hai vị là khách đường xa, cần gì phải vội vội vàng vàng rời đi, như vậy chẳng phải là có vẻ bản quan chủ không có đạo đãi khách sao?”

“Không bằng ở lại một lát thế nào?”

“!!?”

“!!”

Sắc mặt hai người kịch biến.

Nhân Tiên quan chủ! Tại sao hắn tìm được bên này!?

Nhân Tiên quan chủ, cái tên này có thể trước đây không ai để ý, nhưng từ khi một Linh Tướng của giáo phái phụ thuộc do Tây Tông phái đến bị chém giết, không ai dám coi thường cái tên này.

Dù sao, đó là vị Linh Tướng.

Trong nháy mắt, hai người như là như gặp đại địch, tự nhiên tản ra, mơ hồ từ hai góc độ đối đầu lao đến Trương Vinh Phương.

Hai luồng khí thế đồng thời từ hai phương hướng khóa chặt người mà đến.

Tuyết bay lả tả đầy trời, ba người đứng yên bất động, những lời cuối cùng của Trương Vinh Phương chậm rãi truyền ra, vang vọng xung quanh họ.

Gió lạnh thổi qua, mang theo đạo bào huyết sắc Trương Vinh Phương đang mặc tung bay.

Hắn quét mắt qua hai người họ, lại lần nữa mỉm cười.

“Hai vị không nói lời nào, vậy có nghĩa là đồng ý.”

“Quan chủ thật sự không để ý đến thiện ý của Cô Vụ học cung ta sao?” Thường Học Nghĩa chậm rãi trầm giọng nói.

Ông ta xuất thân học cung, nhưng bản thân lại là người Linh, bởi vì hoạt động ở Đại Đô quanh năm, cho nên không rõ ràng về ảnh hưởng của Nhân Tiên quan rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Nhưng ông ta biết, một cấp bậc cường giả có thể đánh chết Linh Tướng, nếu muốn đối phó bọn họ chỉ sợ cũng không phải việc khó.

Cho nên trước tiên lôi bối cảnh sau lưng ra, có lẽ có thể làm cho đối phương sinh ra một ít kiêng kị, không đến mức hạ tử thủ.

“Học cung luôn giữ thái độ trung lập, nhưng bây giờ bỗng nhiên đến đây, đến phủ Vu Sơn của ta mà lại không liên lạc trước với ta.” Trương Vinh Phương nói với đôi mắt chứa đầy ý nghĩ sâu xa: “Xem ra, là không để Nhân Tiên quan chủ này vào mắt.”

“Đương nhiên không thể nào!” Thường Học Nghĩa trả lời. Sắc mặt ông ta không thay đổi, nhưng trong lòng đã bắt đầu quan sát xung quanh để tìm kiếm địa hình và cơ hội có thể thuận lợi để thoát thân.

“Với thực lực của quan chủ, trên đời này người dám không để vào mắt cũng không nhiều lắm. Chẳng qua là cảm thấy, chuyện nhỏ như vậy mà dẫn đến quan chủ tự mình đến, phải chăng có chút khoa trương?”

Bình Luận (0)
Comment