Tất cả các loại vết thương ngay lập tức nhuộm toàn thân hắn thành đỏ như máu.
Chẳng mấy chốc, tất cả các đợt tấn công kết thúc, hai người cứng đờ đứng yên tại chỗ.
“Thắng bại đã định.” Con ngươi Thường Học Nghĩa lần nữa ngưng tụ, âm thanh lạnh lùng nói.
“Đây là Nho gia võ học à? Thật lợi hại.” Trương Vinh Phương ngẩng đầu, bỗng nhiên nhếch miệng cười rộ lên.
Trong lòng Thường Học Nghĩa giật mình, vội vàng muốn rút người trở ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện cánh tay của mình đã bị đối phương nắm lấy.
Bỗng nhiên, thân thể của ông ta lộn mèo, lưỡi đao sắc bén trong hai mũi chân bắn ra, vung lên lên trên, tạo ra một vòng cung ánh sáng, chém về phía bụng dưới và ngực của Trương Vinh Phương.
Kỹ năng phá hạn – Trích Tinh!
Xì!!!
Ánh đao vẽ nên một hình bán nguyệt màu bạc rồi đột ngột tắt lịm.
Lưỡi đao bị kẹt trong da thịt, khựng lại, không thể động đậy.
“Còn gì nữa không?” Trương Vinh Phương giơ tay lên, vết thương trên người lúc này giống như là ảo giác, chẳng biết lúc nào đã khỏi hẳn.
Ngay cả vết máu đỏ tươi trên quần áo của hắn, cũng giống như vật sống, tự mình nhúc nhích chui vào trong da thịt, áo choàng đỏ lại khôi phục sạch sẽ chỉnh tề.
Nếu không phải còn thừa lại một lưỡi đao cắm vào giữa ngực, chỉ sợ Thường Học Nghĩa đã hoài nghi vừa rồi rốt cuộc chính mình có làm đối phương bị thương hay không?
Nhìn con mắt đối phương có hơi đỏ ngòm, bỗng nhiên trong lòng Thường Học Nghĩa dâng lên khí lạnh.
Sức khôi phục kinh khủng kiểu này. Không phải Bái Thần, mà là hơn hẳn Bái Thần!
Không. Cho dù là Bái Thần tầm thường cũng không kinh khủng bằng hắn!
Phải biết là, hắn ta dùng Ma binh đó!!
“Nếu như không như vậy….” Giọng Trương Vinh Phương lại truyền đến lần nữa.
Đồng thời đi theo âm thanh mà đến, là một cảm giác đè nén vô cùng mãnh liệt khủng bố.
Trong lòng Thường Học Nghĩa căng cứng, cuối cùng không dám giữ lại bất kỳ thứ gì nữa.
Toàn thân hắn ta chấn động, áo bị xẻ nát bay tứ tung, trên người cấp tốc giãn nở biến lớn lên, cơ thể như được thổi hơi.
Một chữ nhân to lớn được đường cong tự nhiên trên cơ thể đè ép phác hoạ ra.
Trước ngực là nhân, phía sau lưng là nghĩa!
Đường cong trước sau cơ thể lít nha lít nhít giống như điêu khắc.
“Chung Thức!”
“Tử Vi!!!”
Thường Học Nghĩa quát khẽ, nửa người trên bắt đầu điên cuồng biến lớn.
Chiều ngang của hắn ta cũng bắt đầu giãn to ra.
Hai mét, ba mét, bốn mét!
Đồng thời với tăng trưởng chiều cao, bề ngang cơ thể cũng như được đắp nặn ra, mọc ra rất nhiều bắp thịt như từng chùm nho.
Trong một giây ngắn ngủi, cả người hắn ta biến thành một hình thể dị dạng khoa trương rộng chừng hơn hai mét.
Hắn ta chỉ đứng tại chỗ, đã là một núi thịt sống sờ sờ!
“Chết đi!!”
Đột nhiên Thường Học Nghĩa vươn tay ra, đánh một chưởng xuống đầu Trương Vinh Phương.
Lúc này bàn tay của hắn ta không khác với đầu của một người bình thường quá nhiều.
Trên tất cả năm ngón tay thô to đều có bắp thịt còn đang nhúc nhích vặn vẹo, nhưng hình thể dị dạng thế này, thế mà mang tới tốc độ bộc phát nhanh hơn trước đó một mảng lớn.
Trương Vinh Phương không né tránh, không chỉ là khoảng cách tăng phúc của chiêu này đã vượt ra khỏi đoán trước tiên cơ ngăn địch của hắn.
Còn có hắn muốn tự trải nghiệm uy lực chân chính của võ học Nho giáo.
Đây là lỗ hỗng võ học trước kia hắn không được chứng kiến, cần bù vào.
Cho nên.
“Giới hạn.”
Hắn hơi nâng mắt, trên người cấp tốc chồng chất bộc phát tổng cộng ba tầng trạng thái cực hạn, cơ thể cũng giãn nở biến lớn từ đó, sức mạnh vọt lên, cao đến ba mét.
Sau đó vươn tay, đẩy ra phía trước một chưởng.
Ầm ầm!!!
Hai bàn tay to bỗng đụng vào nhau, âm hưởng cú nổ to lớn như tiếng sấm, đè ép đến mức không khí xung quanh vặn vẹo nổ tung, hình thành cuồng phong thổi tan màn tuyết bay.
Trong thời gian ngắn, phạm vi hơn mười mét xung quanh hai người, nhất thời vì chiêu đó mà tất cả bông tuyết không còn nữa.
Ngay cả những hạt tuyết bay lả tả trên không trung cũng bị thổi tan bay đi hướng khác.
Thường Học Nghĩa chỉ cảm thấy cánh tay tê rần.
Quả thực sức mạnh hắn ta chiếm thượng phong, nhưng chỉ mạnh hơn đối phương chút xíu!
“Sao, làm sao có thể?... Có thể!!?” Hắn mượn lực lui lại, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương.
Hắn ta đã mở Chung Thức, đối phương vẫn chưa mở, thế mà có thể đón đỡ một chưởng toàn lực của hắn ta!!?
“Lâm giải của ngươi đâu? Sao không mở?” Trương Vinh Phương mỉm cười nói.
“….” Thường Học Nghĩa cắn răng không trả lời.
Quả thật mở Lâm giải Chung giải có thể tăng cường thực lực trên phạm vi lớn, nhưng trong thời gian dài sẽ dẫn tới tiêu hao tâm thần quá lớn, nhất định phải sử dụng cẩn thận, nếu không không cẩn thận có thể sẽ hao tổn quá độ, ngã xuống hôn mê.
Chỉ có những người điên Cực Cảnh kia mới có thể thường xuyên mở ra đánh nhau. Thời gian dài hơn bọn họ rất nhiều.