“Không có sao?” Trương Vinh Phương nhìn sắc mặt hắn ta, biết rằng có thể trạng thái trước mặt đã là hình thái mạnh nhất của đối phương.
Xét từ các Đại Tông Sư còn lại hắn đã từng giao thủ, quả thực người này rất lợi hại. Sức mạnh còn mạnh hơn Linh Tướng Tang Lan lúc trước.
Nhưng các bộ phận còn lại chỉ có chút thực lực ấy, không thể tính là Đại Tông Sư Nho giáo trong truyền thuyết được.
“Ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh…” Thường Học Nghĩa chậm rãi lên tiếng. “Xem ra, không tung chiêu sát thủ thực sự, thì không thể làm gì được ngươi.”
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương, cảm giác này, cảm giác nghẹt thở không thể tự kiềm chế mà bất kể hắn ta sử dụng bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu tuyệt sát, cũng đều như hãm sâu vào đầm lầy, quả thực là lần duy nhất hắn ta được thấy trong cuộc đời!
Đối phương giống như bóng tối to lớn kéo dài dưới ánh nến, bao mình hoàn toàn ở trong đó, bất kể mình giãy giụa như thế nào, đều luôn ở phía dưới bóng tối.
Thường Học Nghĩa hít sâu một hơi, không khí chung quanh cứ như bị hô hấp của hắn ta thổi thành các luồng khí xoáy lớn nhỏ không đều.
“Nếu quan chủ đã khăng khăng muốn giữ chúng ta lại như vậy….”
Rầm!!!
Lời còn chưa dứt, một đường ngân quang sau lưng Trương Vinh Phương chớp mắt đã tới.
Ngân quang quét từ trái sang phải, lướt ngang mang theo quang hoa xanh nhạt. Bất ngờ đó là chiêu của Ma Thương Sa Hổ mới vừa rồi bị đánh bay!!
Hắn điên cuồng hống lên, cơ thể cấp tốc giãn to, làn da hiển hiện hoa văn đen trắng, ấn đường lại mơ hồ có có chữ vương xuất hiện. Chiều cao từ lúc bắt đầu đã gần đến ba mét, đảo mắt đã cao đến ba mét năm.
Trong đất tuyết, hắn ta bước từng bước một ra, vô số hạt tuyết dưới chân bị giẫm bay vẩy ra, mỗi một bước đều xuất hiện hố tròn to bằng một cái bồn tắm.
“Trạng thái cực hạn: Nguyệt Hổ!”
“Trạng thái cực hạn: Nguyệt Long!”
“Chung Thức! Long Hổ Sát!!”
Từng tầng từng tầng bộc phát không ngừng chồng chất lên cơ thể giống như từng quả bom, dẫn nổ toàn bộ sức mạnh tiềm năng.
Một bước cuối cùng, chỉ cách Trương Vinh Phương mười mét.
Sa Hổ điên cuồng rống lên, miệng mũi chấn động ra sóng âm như rồng như hổ.
Sóng âm vô hình hình thành sóng xung kích, ngưng tụ theo toàn bộ tinh khí thần của hắn ta, mơ hồ hình thành một đầu rồng một sừng, trợn mắt phóng tới Trương Vinh Phương.
Keng!!!
Trương Vinh Phương cấp tốc quay người, híp mắt. Cả tâm và thần đồng thời bị trường tinh thần của đối phương áp chế.
Đây là thế công trường tinh thần mà chỉ Đại Tông Sư mới có. Đại Tông Sư tầm thường yếu hơn sẽ không thể dùng.
Nhưng Sa Hổ trước mắt lại dùng đến mức bạo liệt như thế.
Chiêu này dùng Chung Thức bộc phát ra, bất kể sức mạnh hay là tốc độ, hay là lực bộc phát tụ tập xuyên thấu lực đạo cũng đều vượt rất xa vừa nãy.
Uy lực chênh lệch tối thiểu là mấy chục lần!
“Không hổ là thứ chín Xích Bảng!”
Trong chớp mắt, lòng Trương Vinh Phương còn rỗi rãi mà nói ra một câu xúc động.
Cùng lúc đó, Thường Học Nghĩa phía sau hắn cũng tương tự, hai mắt tan rã, hai tay lắc lư, cứ như có vô số sao trời xanh đen đang lấp lóe.
Một luồng khí thế có tính chất đồng dạng, khí thế mà chỉ có cao thủ tiếp xúc với trường tinh thần tương tự đó mới có thể nhìn thấy tản ra từ trên người hắn ta.
Chỉ là khí thế này yếu hơn so với Sa Hổ rất nhiều. Cường độ cùng lắm là một phần mười mà thôi.
Mặc dù có thể cường độ yếu hơn, nhưng thắng ở im lặng ẩn nấp.
“Chung Giải.”
Hai tay Thường Học Nghĩa run lên.
Tất cả tinh quang hội tụ thành một, bị đẩy về phía trước, vọt thẳng tắp tới phía sau lưng Trương Vinh Phương.
“Nhân Nghĩa Vô Song!!”
Trong chốc lát, tinh quang sáng tỏ bay dọc theo phía trước, là sát chiêu song chưởng hắn ta chồng lên nhau, đánh toàn lực về phía sau lưng Trương Vinh Phương.
Mà cũng đúng lúc này, ma thương Sa Hổ đâm thẳng tắp đến cái cổ Trương Vinh Phương, nếu đánh trúng, thì nhất định có thể chặt đứt cổ hắn, một chiêu đắc thủ!
Đúng lúc này, Trương Vinh Phương nâng hai tay lên, hai mắt bỗng nổi lên vô số tơ máu.
“Huyết liên!”
Hai đóa huyết liên đồng thời nở rộ, huyết văn lan tràn ra bao trùm toàn thân. Ngay giây tiếp theo thân thể hắn cũng cao lên, biến lớn hơn.
Ba mét năm!
Bốn mét!
Năm mét!!
“Chung Thức: Thần tốc!”
Xùy!
Sau một tiếng vang nhỏ, tất cả mọi thứ xung quanh toàn bộ chậm lại, đình trệ.
Ma thương màu bạc phía trước, hắc tinh sáng chói phía sau. Cả hai như côn trùng bị kẹt lại trong hổ phách, gian nan chậm rãi đột phá ra phía trước.
“Kết thúc rồi.”
Bước chân Trương Vinh Phương dịch ra, một chiêu tung về phía trước, chậm rãi điểm vào mi tâm Sa Hổ.
Phốc!!!
Đối mặt với Đại Tông Sư, thần tốc chưa kiên trì được bao lâu đã tán loạn.
Nhưng cũng đủ rồi.
Sa Hổ như bị sét đánh, đứng vững bất động tại chỗ, ma thương trong tay cũng hoàn toàn mất đi tất cả ánh sáng, lu mờ ảm đạm.