Chính giữa ấn đường của hắn ta có một lỗ máu lớn cỡ quả trứng gà xuyên thẳng qua cái ót, xuyên thủng thành một cái hố.
Mà lúc này toàn thân Trương Vinh Phương chấn động, bị Thường Học Nghĩa sau lưng dùng một chiêu tuyệt sát đánh trúng lưng.
Lực xuyên thấu to lớn xuyên qua găng tay Thường Học Nghĩa vào cơ thể hắn, huyết nhục xương cốt phía sau lưng Trương Vinh Phương bị xuyên thủng toàn bộ, sau đó vùng xương đâm lủng phần ngực trước.
Lúc này thân thể cao tới năm mét của Trương Vinh Phương bị một chiêu từ phía sau lưng của Thường Học Nghĩa đánh xuyên qua, hai tay cũng vòng qua chính giữa thân thể.
Hô!!
Thường Học Nghĩa dùng lực cực lớn cố gắng xé mở thân thể Trương Vinh Phương hoàn toàn, xé thành mấy phần.
Nhưng.
Tay hắn ta bị kẹt lại.
Không chỉ như vậy, hắn ta kinh hãi phát hiện, máu thịt vết thương xung quanh tay mình, vậy mà chỉ trong thời gian một giây ngắn ngủi đã nhanh chóng mọc ra thịt mới, sinh trưởng hoàn toàn ở phía sau lưng Trương Vinh Phương, sau đó kéo hai tay hắn ta lại!
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là quái vật gì!!?” Hắn ta ra sức cố gắng tránh khỏi đó.
Nhưng một cánh tay lớn cầm chặt lấy đầu của hắn ta.
Con ngươi Thường Học Nghĩa co chặt, hắn ta nhìn thấy rõ ràng, trên lưng Trương Vinh Phương vừa mọc ra một cánh tay màu đen hoàn toàn mới.
Cánh tay kia, thoạt nhìn tráng kiện hơn, cứng cáp hữu lực hơn hai cái tay bình thường.
Áp bách từ trường tinh thần vô hiệu! Cơ thể giống như Bái Thần, có năng lực khôi phục vô hạn!!
Kinh khủng nhất, chính là Ma binh lại vô hiệu với hắn!!
Lúc này Thường Học Nghĩa cứ như đã quay trở về rất lâu trước đây, chấn động trong lòng hắn ta khi lần đầu tiên nhìn thấy thân thể bất tử của Linh Lạc.
Về sau, hắn ta tìm được Ma binh, giết chết từng Linh Lạc, cuối cùng không còn sợ hãi nữa.
Nhưng bây giờ.
Hắn ta, cứ như được cảm nhận lại một lần nữa, cảm giác vô cùng sợ hãi năm đó đã chi phối.
“Có điều gì muốn nói không?” Trương Vinh Phương bắt lấy tay Thường Học Nghĩa, cứng rắn rút nó ra khỏi vết thương của mình.
Hắn cứ như không hề cảm thấy đau đớn mảy may.
Một nháy mắt tay rút ra khỏi, vết thương đã khép lại như một tia chớp.
“!?” Thường Học Nghĩa cảm giác Chung Thức của mình suy yếu, đang yếu dần đi.
“Ngươi không Bái Thần.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng nói: “Ta cũng thế, cũng không Bái Thần.”
Hắn quay người lại, nhẹ nhàng nắm Thường Học Nghĩa lên, giống như bắt một con thú cưng mập mạp.
Đối phương muốn giãy dụa tránh thoát, nhưng… hai tiếng răng rắc giòn vang.
Hai tay Thường Học Nghĩa bị cứng rắn bẻ gãy vặn vẹo.
“Còn di ngôn gì nữa không?”
Thân thể hơn năm mét của Trương Vinh Phương, lúc này đang dùng cái tay thứ ba phía sau lưng cầm đầu Thường Họa Nghĩa treo lên.
Giờ phút này, sau khi giá trị sinh mệnh được gia tăng một lượng lớn, mật độ thân thể hắn đã mạnh hơn trước kia quá nhiều.
“Ta chính là sơn trưởng của Cô Vụ học cung! Nếu ngươi dám giết ta, tất sẽ phải chịu truy sát của các học cung khắp thiên hạ liên hợp lại!” Thường Học Nghĩa cắn răng lên tiếng nói.
“Ngươi có từng suy xét đến Nhân Tiên quan của ta hay không?” Trương Vinh Phương mỉm cười nói.
Sức mạnh của người nọ đã rất mạnh, nếu dùng Nhiễm Hân Duyệt làm đơn vị, sức mạnh vừa rồi người này bộc phát ra, ít nhất bằng với năm Nhiễm Hân Duyệt.
“Nếu ngươi đồng ý, sẽ có thể đạt được đạo cơ tuyệt thế giống như ta, tương lai đắc đạo thành tiên không phải hư ảo.”
“Đạo tịch?” Thường Học Nghĩa hồi tưởng lại biểu hiện khủng bố vừa rồi của Trương Vinh Phương, sức khôi phục khủng bố có đánh thế nào cũng không chết.
Còn có thân thể dị thường cường tráng của đối phương.
Nếu đổi thành cấp độ chênh lệch một chút, cường độ thân thể kém hơn, một chưởng tùy tiện cũng có thể cắt đứt.
Cho dù là cùng một cấp bậc giao thủ với nhau, cơ bản là Thường Học Nghĩa chưa từng gặp sức mạnh có thể so sánh tương đương với Đại Tông Sư xuất thân Nho giáo bọn họ.
Quan chủ Nhân Tiên trước mắt là người đầu tiên.
“Thế nào? Có muốn tới không?” Giọng Trương Vinh Phương lại vang lên lần nữa.
“Quan chủ đã muốn như vậy, vì sao không hỏi sớm hơn? Vì sao còn muốn giết Ma Thương Sa Hổ!?” Thường Học Nghĩa cắn răng khó hiểu hỏi.
“Nếu nhóm các ngươi dám động thủ ở phủ Vu Sơn, thì đã là không nể mặt ta, tất nhiên cần ra tay răn đe. Về phần Sa Hổ, ai nói hắn chết?” Đột nhiên Trương Vinh Phương cười lên.
Thường Học Nghĩa đưa mắt nhìn về phía Ma Thương Sa Hổ cách đó không xa, lại sợ hãi giật mình.
Nơi vừa rồi còn đặt thi thể của Sa Hổ, thế mà lúc này lại biến mất thần bí.
“Không cần tìm nữa, hắn là Bái Thần. Chỉ là Bái Thần ẩn nấp cực kỳ sâu.” Trương Vinh Phương bình thản nói.
Bái Thần!?
Trong lòng Thường Học Nghĩa run lên, chẳng trách, khó trách trước đó hắn ta giao thủ với Sa Hổ, rõ ràng cảm thấy sức mạnh bộc phát và sức phòng ngự cơ thể của đối phương không giống với người bình thường.