Nếu là Bái Thần, vậy không có gì lạ nữa.
Trong Nho giáo, bảy mạch cũng thế, học cung cũng vậy, hậu nhân đại Nho cũng không khác, đều không Bái Thần.
Có lẽ có người tình nguyện Bái Thần, nhưng bọn họ vốn tu hành võ học, bản thân là đã đối nghịch với Bái Thần.
Đối với điểm đặc thù trong võ học của Nho giáo, nếu có thể sử dụng nó hoàn toàn, ngược lại luôn luôn không cho phép hoàng tộc người Linh Bái Thần.
Vì hoàng tộc không cho phép Bái Thần, cho nên đúng lúc phù hợp với võ học của Nho giáo.
Học cung, chính là một thủ đoạn để hoàng tộc người Linh cướp đoạt võ học Nho giáo, thay mận đổi đào, cố gắng thành lập một Nho giáo trung thành với Đại Linh.
Trong lòng Thường Học Nghĩa suy nghĩ vèo vèo, nhưng rất nhanh lại quay về trước mặt.
Bái nhập vào Nhân Tiên quan? Đây không phải là một lựa chọn tốt, nhưng nếu bây giờ không đồng ý, sợ là không thể sống sót mà rời khỏi nơi đây.
Lúc này, trong lòng Thường Học Nghĩa suy nghĩ tới lui, mở miệng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Nhưng ta vốn tu hành võ học Nho giáo, cũng không thể Bái Thần, cho nên không thể bảo đảm có thể nhận lấy đạo tịch như lời ngươi nói.”
Đạo tịch? Đạo cơ?
Trương Vinh Phương nghe thấy có vẻ như hắn ta đã hiểu lầm.
Nhưng rồi nghĩ lại, hình như dùng từ đạo tịch mới rõ ràng hơn. Nên hắn không giải thích thêm.
Cao thủ của Nhân Tiên quan bây giờ vẫn quá ít, huyết duệ lại không thể chế tạo tuỳ tiện, nhưng nếu có thể chế tạo chút cường giả huyết duệ đỉnh cấp, thì tương lai có thể để chúng giúp đỡ chia sẻ áp lực do thần phật mang tới.
“Thật tốt! Yên tâm, ảnh hưởng của võ học đối với nhân tiên chi đạo không lớn…” Trong lòng Trương Vinh Phương bình tĩnh, vươn tay, chậm rãi chạm vào ấn đường của đối phương.
“Không nên chống cự lại.”
Vết thương nứt ra.
Một giọt máu nhanh chóng thẩm thấu vào trong giữa mi tâm Thường Học Nghĩa.
Nhưng chỉ qua vài giây sau, Trương Vinh Phương cảm giác được, sau khi giọt máu kia tiến vào trong cơ thể Thường Học Nghĩa, ngay lập tức bị máu tươi xung quanh bao vây, áp chế một cách nhanh chóng.
Gặp sự chống cự đến trình độ này, giống với lúc hắn thực nghiệm khi rót máu tươi vào cho Bái Thần Linh Lạc lần trước như đúc.
Thường Học Nghĩa bị thả ra đứng trên mặt đất, rốt cuộc lúc này lại đứng không vững, mà hai tay cố gắng tự bóp lấy yết hầu, nhưng vì gãy xương mà không thể làm được.
Hắn ta chỉ có thể giãy dụa, gân xanh toàn thân nổi lên, nét mặt cực kỳ đau khổ.
Cùng lúc đó, Trương Vinh Phương lại có thể cảm giác được, máu tươi của mình đang nhanh chóng biến mất trong cơ thể Thường Học Nghĩa.
Giống như là đã bị hoại tử mà biến mất.
“Thú vị.” Hắn nheo mắt lại, tập trung toàn bộ lực chú ý lên giọt máu kia.
Vài giây sau, cảm ứng của hắn đối với máu đã biến mất hoàn toàn.
Trương Vinh Phương hiểu ngay, chắc là lần cải tạo này đã thất bại.
Hắn suy nghĩ một lúc, duỗi tay lần thứ hai, một giọt máu lại chảy ra, lần nữa rót vào vết thương của Thường Học Nghĩa.
Nhưng kết quả nhận được lại là đối phương càng đau khổ và run rẩy hơn nữa.
Kỳ quái hơn là, lẽ ra bây giờ Thường Học Nghĩa đang ở trong trạng thái Chung Thức, mà cả hình thể cứ như bắt đầu thu nhỏ theo máu truyền đi, khôi phục lại về thân hình bình thường.
Rất nhanh, giọt máu thứ hai cũng nhanh chóng biến mất.
Trương Vinh Phương lại lần nữa gạt thêm một giọt máu, duỗi tay.
“Không, ta không chịu được nữa!!” Thường Học Nghĩa co quắp trên mặt đất, giãy giụa từ chối.
“Đừng sợ. Đương nhiên Trúc cơ là phải chịu đựng đau khổ. Đây là quá trình tất nhiên phải trải qua.” Trương Vinh Phương không đổi sắc mặt nói.
“Nhưng …”
Thường Học Nghĩa còn muốn nói gì đó, nhưng tóc đã bị túm lại xách lên. Mặt của hắn ta bị cưỡng chế nắm chặt lại. Ấn đường lại bị chấm lên giọt máu thứ ba một lần nữa.
Lần này, tay Trương Vinh Phương không rời khỏi nữa, mà cứ đặt trực tiếp ở giữa mày hắn như thế.
Từng giọt máu không ngừng rót vào trong cơ thể hắn ta.
“A!!!” Thường Học Nghĩa điên cuồng cố gắng giãy giụa, nhưng lúc này hắn đã khôi phục lại hình thể hai mét, hoàn toàn không thể nào là đối thủ của Trương Vinh Phương hơn năm mét.
Hắn ta cứ như là trẻ con bị người lớn bắt lại, chỉ có thể giãy dụa thân thể kịch liệt, nhưng không làm nên chuyện gì cả.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Thời gian dần trôi qua, cường độ Thường Học Nghĩa giãy giụa càng ngày càng nhỏ.
Mãi đến khi cuối cùng….
Hai chân hắn ta đã hoàn toàn cứng ngắc, giơ lên giữa không trung, hoàn toàn bất động.
Trương Vinh Phương lung lay người này, phát hiện không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.
“Chết rồi?”
Hắn cảm thấy giọt máu mình đưa vào cơ thể đối phương, đã bắt đầu tự động ngưng tụ thành một cục, không còn dung nhập vào cơ thể nữa.
Mà cơ thể Thường Học Nghĩa trước mặt, cũng bắt đầu chậm rãi trở nên lạnh đi, nhịp tim dừng lại, tốc độ máu lưu thông cũng dừng lại.