“Xem ra là chết rồi….” Trương Vinh Phương thở dài, giơ một tay bắt lấy đầu đối phương, nhẹ nhàng chuyển động.
Răng rắc.
Đầu Thường Học Nghĩa quay đi trăm tám mươi độ, cổ hoàn toàn đứt gãy, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như cũ.
Lúc này Trương Vinh Phương mới buông tay ra. Tìm kiếm trên người hắn ta, tìm ra một cuốn sách nhỏ tên là Tùy Tâm Tây Lư, hình như là sách mà lúc đối phương rảnh rỗi cực nhàm chán lật ra đọc.
Sau đó là túi tiền, một miếng lệnh bài thân phận của Cô Vụ học cung.
Trừ những thứ này ra thì không còn bất kì thứ gì khác nữa.
Sau khi thất vọng, hắn đứng dậy, thân hình lóe lên, rời khỏi nơi đó.
*
*
*
Ma Thương Sa Hổ phi nước đại một đường, thỉnh thoảng quay đầu lại cảm nhận nhìn từ xa, sợ tên quan chủ Nhân Tiên quan đuổi theo lần nữa.
Hắn rất tự giác hiểu được bản thân, tồn tại kinh khủng có thể đối kháng với Linh Tướng, kẻ kia vốn đã không phải nhân loại nữa, mà là quái vật.
Quái vật, không phải thứ để hắn ta có thể đối kháng.
Cho nên hắn ta nhân lúc đối phương cho rằng hắn ta đã chết rồi, yên lặng trốn thoát.
Lúc này hắn ta dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn, đã chạy ra khỏi phạm vi hai trăm dặm. Dừng lại nghỉ ngơi dưới một chân núi đá xám trắng.
Sa Hổ giải trừ Chung Thức, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cất ma thương đi, khôi phục thành độ dài cánh tay ban đầu, vác ở sau lưng.
“Tên tiểu tử kia quả thực, quả thực giống như Linh Tướng! Đều là quái vật! Ta là người, làm sao người có thể chiến thắng quái vật được!?”
Trong lòng hắn ta hiểu biết về điều này vô cùng rõ ràng. Linh Tướng là sự tồn tại không thể bị đánh bại.
Người có thể chiến thắng Linh Tướng, nhất định cũng là một Linh Tướng khác ẩn nấp cực sâu!
Đúng vậy, hắn ta cho rằng quan chủ Nhân Tiên kia, vô cùng có khả năng cũng là Linh Tướng ẩn tàng do giáo phái nào đó không biết tên tạo ra.
Giống như Bái Thần là hắn ta.
Đến tận trình độ của hắn ta, đã đứng ở đỉnh phong cao nhất mà con người có thể đạt tới. Nhưng đỉnh điểm Đại Tông Sư giống như hắn, nếu không Bái Thần, đối mặt với Linh Tướng, vẫn không thể ngăn cản như cũ.
Khổ tu mấy chục gần trăm năm, kết quả những con cháu đại quý tộc người Linh kia chỉ cần Bái Thần lúc tuổi còn trẻ, đã có thành tựu hơn xa cấp độ Linh Tướng bọn họ.
Dựa vào cái gì!?
Sa Hổ không phục!
Cho nên, hắn ta cũng tìm một giáo phái tà dị không lớn.
Sau nhiều năm khổ tu văn công, hắn ta sử dụng thủ đoạn cúng tế bổ sung khuyết điểm kia trong lặng yên, cố gắng đạt được thân phận Linh Tướng.
Đúng vậy, đối với thần phật mà nói, nếu ngươi cúng tế đủ nhiều tuỷ não, như vậy tư cách mở thành là Linh Tướng cũng không ngừng rơi xuống.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao các đại quý tộc người Linh đều có thể đạt được địa mẫu cung phụng hành tẩu.
Đáng tiếc là, hắn ta thất bại, chỉ trở thành cấp độ Linh Lạc.
Sa Hổ đang thở dốc nghỉ ngơi, đột nhiên trong lòng căng thẳng, cứ như có nguy hiểm kịch liệt nào đó đang đến gần.
Lúc này hắn ta đột ngột đứng thẳng dậy từ mặt đất, phóng tới vách đá phía trước, cố gắng lướt đi rời khỏi đây từ vách núi đá bên cạnh.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Sa Hổ đột ngột ngẩng đầu, đứng trên vách núi, nhìn về phía đỉnh núi.
Chẳng biết từ lúc nào nơi đó đã có một người đang đứng, dáng người cao tới năm mét, hai mắt đỏ như máu, cơ thể toàn thân bao trùm đường vân màu máu thật dày.
Hắn chỉ đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, mang lại cho người ta một cảm giác đè nén vô cùng mãnh liệt.
“Sa Hổ huynh vội vã rời khỏi đó, mà không chào hỏi gì, đã nói muốn mời Sa Hổ huynh ở lại một lần, tại hạ nói được thì làm được.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.
“Quan chủ, tại hạ chỉ đến đây báo đáp lại ân tình, những chuyện còn lại, ta không biết, cũng không muốn biết.” Ma Thương Sa Hổ trầm giọng nói.
“Yên tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề thôi.” Trương Vinh Phương nói.
“Thế thì mời quan chủ nói.” Sa Hổ vừa mơ hồ dùng khóe mắt liếc qua tính toán cách thức có thể chạy trốn chung quanh, mặt ngoài vừa nghiêm túc nghe đối phương nói.
“Giữa Sa Hổ huynh và phủ Mộc Xích, có quan hệ ra sao?” Trương Vinh Phương hỏi vấn đề luôn luôn muốn hỏi.
Rõ ràng người trước mắt này là người tỷ tỷ mời đến để trợ quyền, hắn vẫn luôn không biết nội tình chỗ tỷ tỷ, nếu cứ không biết rõ ràng mãi, ít nhiều trong lòng của hắn vẫn hơi sợ hãi.
Đúng lúc hắn chặn trước mặt Ma Thương Sa Hổ, cũng có thể đào ra ít đồ từ trên người đối phương.
“Chỉ là năm đó khuyển tử đã từng được nhận một lần ân tình của nữ chủ nhân Phủ Mộc Xích, bây giờ quay về trả nhân tình thôi. Nếu sớm biết quan chủ để tâm chú ý phủ Vu Sơn như thế, tại hạ tuyệt đối sẽ không tùy ý vào thành động thủ như thế.” Tư thái của Sa Hổ cũng coi như được hạ thấp xuống.