Trả nhân tình?
Lông mày Trương Vinh Phương cau lại.
“Như vậy vì sao người của học cung Nho gia vừa rồi lại đến đây tập kích?”
“Là vì Thất Quân Tử kiếm Nho giáo.” Rõ ràng là trước khi Sa Hổ đến đã hiểu biết đầy đủ. Lúc này cẩn thận giảng giải cho Trương Vinh Phương nghe.
Theo phân chia bảy mạch Nho giáo, phân chia đại Nho học cung, bây giờ địa vị Trương Hoán Thanh phủ Mộc Xích rất đặc thù.
Tất cả, hắn ta nói rõ từng cái một.
Mấy phút sau.
Đại khái Trương Vinh Phương đã hiểu rõ ràng toàn bộ nguyên do.
Hắn suy tư một lát, hắn không làm khó MaThương Sa Hổ nữa, ngược lại chỉ để đằng đó tự động rời đi.
Dù sao vốn là Ma Thương Sa Hổ đến để giúp đỡ tỷ tỷ Trương Vinh Du. Cho nên cảnh cáo việc người này không coi ai ra gì là được rồi.
Về phần Thường Học Nghĩa.
Cô Vụ học cung này, thoạt nhìn có vẻ thực lực rất mạnh. Ngược lại hắn muốn nhìn, cấp bậc cường giả như Thường Học Nghĩa sẽ có phản ứng gì.
Sau khi dò hỏi nguyên nhân cụ thể rõ ràng, Trương Vinh Phương phóng mắt nhìn bóng lưng Ma Thương Sa Hổ rời đi, rồi quay người trở về.
Chuyện lần này, coi như hiểu rõ, nhưng tiếp theo chuyện cháu trai hắn đã trở thành người thừa kế, sợ là vẫn sẽ có rất nhiều phiền phức tới cửa như trước.
Có lẽ có thể thử nhờ Đông Phương Mục một chút.
*
*
*
Chỉ là khác với suy nghĩ của Trương Vinh Phương.
Sau khi Thường Học Nghĩa mất tích, không biết Cô Vụ học cung lại tiến hành điều tra thêm gì đó, lúc sau không phái người đến đây nữa.
Theo tin tức từ chỗ Đông Phương Mục truyền đến nói là, bên chỗ học cung đã liệt phủ Vu Sơn vào khu vực đặc biệt tuyệt đối cấm đến gần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc bị thiệt hại một Đại Tông Sư đỉnh tiêm, đã khiến bọn họ không muốn đổ vào đây nhiều hơn nữa.
Thế lực to lớn bậc này, dù đấu tranh nội bộ rất nhiều, nhưng vẫn có con đường sinh tồn của chính mình.
Không thể tùy tiện phái người ra tay thêm trước khi chưa thăm dò kỹ càng nội tình của phủ Vu Sơn lần nữa.
Cùng lắm là im lặng phái người điều tra chân tướng, và cũng chỉ thế thôi.
Chung quy loại đầu cứng như sắt giống Tây tông là số ít.
Sau sự kiện ám sát ban đêm ở Phủ Mộc Xích, cả phủ Vu Sơn náo nhiệt một trận.
Chuyện trà dư tửu hậu mà tất cả mọi người đều bàn tán, đều là buổi tối đó phủ Mộc Xích đánh nhau kinh tâm động phách thế nào, kinh thiên động địa ra sao.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Bất kể Cô Vụ học cung, hay là Ma Thương Sa Hổ, cũng không lan đến dân chúng vô tội. Những người bị thương duy nhất là hộ vệ của phủ Mộc Xích và cung phụng.
Sau việc này, Trương Vinh Phương trực tiếp ở gần phủ Mộc Xích hơn, không có ý định rời đi trong thời gian ngắn, để thuận tiện âm thầm bảo vệ.
Mà Trương Vinh Du, cũng trốn trong nhà không ra ngoài như thế, khiến người ta hoàn toàn không biết hành tung cụ thể của nàng đang ở nơi nào. Để phòng ngừa khả năng gặp ám sát.
Cũng may, tất cả gió êm sóng lặng, không còn sự kiện lớn nào xảy ra nữa.
Cuộc sống, cũng theo thời gian trôi qua, dần dần đi tới bình thản bình thường.
Hơn một tháng sau.
Trong Phủ Mộc Xích.
Thời tiết dần dần ấm áp hơn,
Nhóm người trong đình lộ thiên trong hoa viên, nhóm lửa trên chậu than, đặt các món thịt lên, bắt đầu nấu ăn.
Tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ, tỷ tỷ Trương Vinh Du, Lư Mỹ Sa, nhũ mẫu ôm Trương Hoán Thanh, còn có Trương Vinh Phương, cùng với Lý Chân mới vừa vào phủ không lâu.
Tất cả mọi người đều đến đông đủ.
Bốn phía đình nghỉ mát dùng ván gỗ dựng thẳng lên, cản gió rét luồn vào. Phủ lên thêm từng tầng từng tầng màn dày, ấm áp mà thú vị.
“Quả nhiên chuyện lần trước đã dọa ta sợ, chẳng qua hình như bây giờ đã tốt hơn nhiều. Cho dù là lớn hay nhỏ, những trận ám sát giống như trước đó đã không còn nữa.” Rõ ràng tâm trạng Trương Vinh Du vô cùng tốt đẹp, lúc nói chuyện trên mặt cũng mơ hồ mang theo ý cười.
“Cha ta đích thân rời núi, đã đặc biệt đánh tiếng chào hỏi hai bên, tất nhiên là có hiệu quả.” Lý Chân trầm giọng nói.
“Đúng vậy, như thế còn phải làm phiền Lý Chân cô nương, quả nhiên lần trước cũng hù đến ta, bây giờ bản gia bên phía Đại Đô ốc còn không mang nổi mình ốc, không có sức quan tâm đến, thời cuộc thật gian nan.” Tốc Đạt Hợp Kỳ thở dài nói.
Hắn bưng chén rượu lên, giơ tay kính Lý Chân.
“Nếu đã là như thế, ta vẫn phải kính cô nương một chén!”
“Đại nhân khách khí rồi, ta và tỷ tỷ mới quen đã thân, lúc trước cũng nhờ tỷ tỷ không ít chuyện, giúp chút chuyện nhỏ này cũng là nên làm thôi.” Lý Chân chân thành nói.
Trương Vinh Du cũng cảm khái, thế mà phía học cung cũng nể tình như thế, sau khi phụ thân Lý Chân đích thân ra mặt mở miệng, bên ấy đã không còn phái người đến đây nữa, chỉ tiếp tục im lặng.