Bình tĩnh như thế này, ban đầu khiến nội tâm nàng hơi bất an, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng dần dần phát hiện, học cung không chỉ giữ yên lặng, hơn nữa còn thay đổi mục tiêu, đặt sự chú ý lên những người thừa kế Quân Tử kiếm còn lại.
Đã hoàn toàn không quan tâm phía phủ Vu Sơn nữa.
Cục diện như vậy chính là điều Trương Vinh Du mong muốn, mà tất cả những thứ này đều là do nàng mời Lý Chân ra, Lý Chân lại đi mời phụ thân mình ra mặt, sau khi như thế, học cung mới lựa chọn từ bỏ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã quy mọi công lao cho thế lực sau lưng Lý Chân, dẫn đến Cô Vụ học cung và các học cung còn lại từ bỏ việc cướp đoạt kiếm linh bên này.
Cho nên lúc này nàng lại càng cảm kích Lý Chân hơn.
“Thực ra cũng không có gì, ta chỉ nói rõ tình huống bên này với phụ thân, còn làm việc như thế nào, con gái như ta cũng không biết. Lão nhân gia ông ấy tự có chừng mực.” Lý Chân khẽ lắc đầu.
“Như vậy nhưng vẫn may mắn mà có ngươi. Nào, tỷ kính ngươi một chén.” Trên mặt Trương Vinh Du hiện lên nụ cười nâng chén, mời rượu Lý Chân.
Trương Vinh Phương ở một bên nhìn cảnh này, không nói gì mà chỉ là mỉm cười.
Chết mất một Đại Tông Sư, lại còn là Đại Tông Sư của võ học Nho giáo, Cô Vụ học cung còn dám ra tay tùy tiện mới là quái lạ.
Lúc này hắn thấy Lý Chân mạo hiểm bước ra nhận công lao, hắn cũng không thèm để ý.
Bây giờ thứ hắn cần chính là một thời gian ẩn nấp yên ổn đủ dài.
Chỉ cần thời gian đủ dài, có thể có càng ngày càng nhiều thiên phú, mãi đến khi mình vượt qua Linh Tướng, vượt qua thần phật, vượt qua tất cả.
Huống hồ bản thân hắn cũng vô cùng thích đời sống yên tĩnh như bây giờ.
Đột nhiên ánh mắt Trương Vinh Phương thay đổi, cảm thấy có người đang nhìn mình, nhìn lần theo chỗ cảm ứng, rõ ràng đó là Lư Mỹ Sa.
Hình như Lư Mỹ Sa đã tiều tụy đi không ít, lúc này nhìn thấy Trương Vinh Phương qua nhìn đây, bèn vội vàng di chuyển ánh mắt, dáng vẻ giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
“Nói mới nhớ, mấy ngày nữa Mỹ Sa cũng phải về bản gia. Vinh Phương, ngươi không có gì muốn nói sao?” Tỷ tỷ Trương Vinh Du mở miệng nói.
“Về bản gia?” Trương Vinh Phương kinh ngạc, đột nhiên đang êm đẹp, mà lại muốn về bản gia, rõ ràng đây là ảnh hưởng dẫn đến sau khi hắn đã hóa giải hiểu lầm lúc trước.
“Đúng vậy, bên bản gia sắp xếp cho nàng một mối hôn sự, bản thân Mỹ Sa cũng dự định đi qua đó xem thử.” Tốc Đạt Hợp Kỳ hơi tiếc hận.
Thực ra ban đầu hắn muốn tác hợp em gái với Trương Vinh Phương, nhưng đáng tiếc, hiện tại xem ra hai người họ hữu duyên vô phận.
“Mỹ Sa rất tốt, là do dạng người thô kệch như ta không thích hợp với nàng.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Các ngươi….” Tốc Đạt Hợp Kỳ bất đắc dĩ nói, sao hắn lại nhìn không ra được, có thể giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
Hiện tại xem ra, tất đã không thể thay đổi, chỉ có thể coi như thôi.
“Được rồi, không nói những chuyện đau lòng này nữa, mặc dù Đại Đô cách đây khá xa, nhưng nếu muốn quay về, thì lúc nào cũng có thể, chỉ cần mời Linh quân hộ tống, tốc độ vẫn rất nhanh.” Trương Vinh Du ngắt lời nói.
“Ừm, tẩu tử nói rất đúng, ta chỉ về bản gia thôi, cũng không phải đi mãi không quay về.” Lư Mỹ Sa cũng lộ ra nụ cười.
Tuy nói thì như thế, nhưng tầm mắt nàng lại đảo qua Trương Vinh Phương lần nữa, nhìn thấy vẻ yên tĩnh trên mặt hắn.
Cuối cùng nàng cũng tuyệt vọng rồi.
Mọi người cùng nhau nâng chén tạm biệt Lư Mỹ Sa.
Trong một đống âm thanh chúc phúc dặn dò, còn có tiếng kêu to ê a ê a của Trương Hoán Thanh.
Lư Mỹ Sa chậm rãi uống một hơi cạn sạch rượu sữa trong chén.
*
*
*
Đông đi xuân tới.
Đảo mắt đã là thời tiết ba tháng.
Trong Phủ Mộc Xích, Trương Hoán Thanh đã có thể chạy lung tung khắp nơi, nói chuyện cũng tương đối lưu loát.
Tiểu tử này có người chuyên phụ trách dạy bảo, biết chữ vỡ lòng, võ công đến trúc cơ, thường thức của quý tộc, lễ nghi trong cung đình các loại, tất cả đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Chỉ là từ nhỏ đã có thể nhìn ra tính tình của Trương Hoán Thanh, đại khái là thuộc về phong cách yêu thích vắng vẻ yên tĩnh.
Mặc dù vì tắm thuốc đã gom góp tích lũy rất nhiều tinh lực, có thể chạy lung tung khắp nơi.
Nhưng mỗi lần tiểu tử này chạy đều không phải là vì chơi đùa, mà là vì trốn tránh chương trình học khắc nghiệt mỗi ngày.
Bây giờ tiểu tử đã được hơn bảy tháng, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, suốt ngày bị Trương Vinh Du cho ăn mặc tinh xảo rườm rà.
Đủ loại trang phục phức tạp, cứ như là chơi sắm vai nhân vật, đều được Trương Vinh Du đặt làm riêng, mặc hết lên người con trai nàng.
Cảm giác cứ như nàng đã sinh ra một con búp bê, mà không phải là con trai.