Để tránh né chương trình học, cả phủ đệ đã trở thành công viên trò chơi để Tiểu Hoán Thanh ẩn nấp bốn phía.
Thầy dạy võ công là một lão gia tử có râu trắng rất dài, có thể kéo dài đến chân, trong tay cầm một cái thước suốt ngày, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Hoán Thanh rất không thích ông ta.
Vì thế tiểu tử này đã từng kháng nghị rất nhiều lần, nói rằng tuổi của mình quá nhỏ, không nên nên tập võ sớm như vậy.
Nhưng kháng nghị không có hiệu quả.
Ban đầu mẫu thân Trương Vinh Du cũng có chút do dự, nhưng về sau nghe thấy thầy dạy võ công nói thẳng, tư chất của Tiểu Hoán Thanh vô cùng tốt, là vì từ nhỏ đã được các loại bảo dược của Nghĩa Mạch tẩm bổ ra.
Từ ban đầu tiểu tử ấy đã phải đi trên con đường này, nhất định phải thừa kế Quân Tử kiếm, trở thành hạt giống.
Cho nên vốn dĩ cách đối xử phải giống như bồi dưỡng người thừa kế đỉnh cao của đại giáo còn lại, nhận lấy bồi dưỡng đỉnh cao từ rất sớm.
Sau khi đến nước này, trong phủ đã không còn ai che chở Tiểu Hoán Thanh nữa, mà là bất cứ tiểu tử này nấp ở đâu, cũng đều bị người khác chủ động mang ra ngoài, giao vào tay Trương Vinh Du.
Thế là Tiểu Hoán Thanh không cam lòng bị ép bức, hăng hái phản kháng.
Tiểu tử này tắm thuốc ra đời, mặc dù chỉ mới bảy tháng tuổi, nhưng cơ thể đã gần bằng với đứa trẻ hai tuổi nhà khác, chạy còn nhanh hơn hẳn.
Một ngày nọ.
Sau một lần ẩn nấp bị bắt lại ngày hôm qua, cuối cùng tiểu tử này lách đông lách tây, tìm được một chỗ bí ẩn mới.
“Cho nên, ngươi bèn chạy tới nơi này?”
Trương Vinh Phương ngồi ngay ngắn trong tĩnh thất, đang tĩnh tọa tu hành, kết quả cảm ứng được trên bậc thang ngoài cửa có một tiểu tử ngồi đó.
Hắn mở cửa xem xét, chính là Tiểu Hoán Thanh.
Ba tháng nay hắn đã góp nhặt được một trăm điểm sinh mệnh mới, có thể mở một thiên phú đặc chất mới.
Bây giờ hắn đang chuẩn bị ngồi xuống điều chỉnh trạng thái, sau đó đi tới khe núi Nguyện Nữ.
Ngược lại không ngờ gặp được Tiểu Hoán Thanh.
“Cữu cữu, giúp ta một lần có được không?” Tiểu Hoán Thanh đi vào cửa, học theo tư thế của Trương Vinh Phương, vụng về ngồi xếp bằng xuống.
Tiểu tử này còn nhỏ tuổi đã bắt đầu học văn công, cho nên dáng ngồi xếp bằng cũng được tính là tiêu chuẩn.
“Ngươi muốn ta giúp gì?” Trương Vinh Phương nhìn đứa bé trước mắt, mấy tháng trước còn chưa nói được câu nào, bây giờ lại là mỗi ngày một kiểu, nói chuyện lưu loát, ăn nói rõ ràng, khiến hắn cũng không ngờ nổi.
“Ta không muốn học tập, ta muốn chơi, muốn nghỉ ngơi. Ngươi đi nói với mẫu thân đi, bảo nàng để ta rảnh rỗi chút ít, được không?” Tiểu Hoán Thanh chân thành nói.
“Nương ngươi làm thế là vì muốn tốt cho ngươi. Ta cho rằng là nàng làm đúng, cho nên ngươi nên trở về đi.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Nhưng ta không thích học tập. Lão sư nói cho ta biết, ta là quý tộc, ta sinh ra đã ưu tú hơn những người khác, cho dù không học tập cũng có thể sống một cuộc sống tốt lành.” Tiểu Hoán Thanh trả lời.
Quả thực thế này không giống như là đứa nhỏ bảy tháng tuổi.
Trong lòng Trương Vinh Phương kinh ngạc. Hắn nghĩ lại thời gian mình bảy tháng, có thể chỉ nói được vài câu là hết.
Hắn suy nghĩ một lúc, đáp lại.
“Lý do của ngươi rất nhiều, ta nghĩ ngươi cũng khá đúng.”
“Vậy là ngươi đồng ý với ta?” Tiểu Hoán Thanh lập tức vui vẻ lên.
“Nhưng ngươi đánh không lại nương ngươi.” Trương Vinh Phương nói.
“Đánh? Tại sao ta phải đánh nhau với nương?” Tiểu Hoán Thanh khó hiểu hỏi.
“Vì ngươi không học tập, thì phải bị đánh. Lý do của ngươi không cứu ngươi được. Chỉ khi học tập cho giỏi mới có thể không bị đánh.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Nhưng cữu cữu, ngươi cũng nói là ta rất đúng mà, ngươi không giúp ta ư?” Tiểu Hoán Thanh khó hiểu hỏi.
“Tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi nhìn ta đi, không phải một thân võ nghệ bây giờ là do bản thân ta vất vả tu hành học tập tập luyện ra được hay sao.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Thật sao? Trước kia ngươi cũng từng nói như vậy, nhưng thầy nói, võ công của ngươi vô cùng kém, chỉ có thể tính là không tệ trong số những người bình thường, bảo ta không thể học theo ngươi.” Tiểu Hoán Thanh nghi ngờ nói.
“Thật sao?” Trương Vinh Phương không phản bác, chỉ mỉm cười: “Vậy mà ngươi còn muốn ta giúp ngươi à.”
“Ừm. Cữu cữu, ngươi rất khó hiểu.” Tiểu Hoán Thanh cúi đầu xuống, trong lúc vô tình, lộ ra một hình kiếm màu tím trên cổ.
“Sau này ngươi trưởng thành thì sẽ hiểu, bây giờ, chỉ cần ngươi học tập cho thật tốt, mới có thể không bị đánh.” Trương Vinh Phương an ủi nó nói.
“Hầy được rồi, có đôi khi, ta cũng nghĩ, nếu giết cả lão sư và mẫu thân luôn, thì ta có thể chơi vui vẻ mỗi ngày hay không.” Đột nhiên Tiểu Hoán Thanh nói thêm một câu.
“?” Ánh mắt Trương Vinh Phương hơi rét lạnh, nhìn về phía Tiểu Hoán Thanh. “Không thể có ý nghĩ như vậy.”