“Vì sao? Nếu trời sinh ta đã là quý tộc, không có nương thân và lão sư, thì không thể sống tốt hay sao?” Tiểu Hoán Thanh hỏi.
“Nhưng ngươi là trẻ con, rất yếu, nhất định phải có cha nương bảo vệ.” Trương Vinh Phương chân thành nói: “Với lại cha nương ngươi rất yêu thương ngươi.”
“Cữu cữu có ý tứ là, chỉ cần ta không yếu, thì có thể giết chết lão sư và cha nương, tự mình đi ra ngoài chơi?” Tiểu Hoán Thanh hỏi. “Với lại, yêu thương là gì?”
“Ta không nói như vậy.” Trương Vinh Phương vắt hết óc, bắt đầu nghĩ làm sao để dẫn dắt tư tưởng một đứa trẻ con bắt đầu lệch lạc trở về quỹ đạo.
Đúng lúc này, một bóng người nhẹ nhàng bay xuống ngoài cửa, chính là ông lão tóc trắng hàm râu rất dài mà Tiểu Hoán Thanh nói tới.
Hơi thở trên người người này cực sâu, mơ hồ có khí chất của những Siêu Phẩm Tam Không mà trước đó Trương Vinh Phương đã từng giao thủ. Nhịp tim, mật độ máu tươi trong cơ thể các loại dưới Ám Quang Thị Giác cũng cho thấy, thực lực người này chí ít cũng là Tam Không.
“Thôi lão sư.” Trương Vinh Phương có hơi gật đầu với ông ta.
“Ta đến đưa Hoán Thanh về. Tìm khắp một vòng, phát hiện nó chạy tới bên này.” Ông lão bình tĩnh nói. Ánh mắt lại làm như hoàn toàn không nhìn thấy Trương Vinh Phương, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoán Thanh không nhúc nhích.
“Đi đi thôi.” Trương Vinh Phương vỗ vỗ vai Tiểu Hoán Thanh.
“Được thôi, cữu cữu, sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Tiểu Hoán Thanh nghiêm túc thi lễ, đứng dậy rời khỏi.
Một lớn một nhỏ quay người chậm rãi đi ra khỏi sân nhỏ.
Chỉ là khi Trương Vinh Phương nhìn bóng lưng của bọn họ, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.
Tại sao suy nghĩ của Tiểu Hoán Thanh lại trở thành dáng vẻ như vậy?
Với lại ngay từ ban đầu những người Nho giáo này đã quản lý tiểu tử này khắc nghiệt như thế, có lẽ là đã biết được điều gì đó.
Tổng cộng Linh đình chia làm ba bộ phận là nội thành, ngoại thành và hai đại hộ thành.
Nội thành chính là hoàng thành mà người ta thường nói, các cung điện nằm trong này.
Tổng số người trong hoàng tộc Đại Linh cũng không nhiều, toàn bộ đều sinh sống trong khu cung điện hoàng thành.
Nơi này có đường đi, cửa hàng, dịch vụ và thương phẩm, tất cả mọi thứ bên ngoài có thể tưởng tượng ra đều có thể tìm thấy trong này.
Duy chỉ có điểm khác nhau là tất cả mọi thứ ở nơi này không cần phải bỏ tiền, mà toàn bộ do Linh đình công khai bảo vệ.
Lúc này tuyết lớn đã hòa tan, quảng trường loại nhỏ bên trong cung đình cũng bắt đầu bố trí lâm viên cảnh xuân ở các nơi.
Người hoàng tộc nhao nhao tới đây ngắm cảnh sắc xuân.
Trong một cửa hàng bán trà sữa hương xuân.
Vẻ mặt Diệp Bạch mờ mịt vuốt ve chén sữa đồ án phượng bạch ngọc trong tay, chỉ là một chén trà sữa hương xuân bình thường đã phải dùng mười chín loại trà mới hương xuân sản xuất từ nhiều chỗ khác nhau.
Mà sữa thì tuyển chọn từ sữa trâu nồng đậm đậm đà nhất của Sơn Tỉnh rồi đun cho đậm đặc, tiếp theo thả cánh hoa, mật ong các loại kèm theo gia vị mà thành.
Trị giá vẻn vẹn một chén trà sữa này đã phải tốn hao thu nhập chí ít là nửa năm của mấy trăm người, mới có thể làm ra.
“Sau khi quốc sư nhậm chức, đã liệt ra không ít pháp lệnh hạn chế đối với chúng ta. Bây giờ chẳng thể dễ chịu bằng ngày trước nữa.”
Nữ tử váy đỏ lộng lẫy ngồi đối diện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hơi mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Nàng là một trong các tử đệ trong hoàng tộc Tuyết Lộc.
Tổng cộng hoàng tộc người Linh hơn hai trăm người, trong đó chia thành bốn nhánh Tuyết Lộc, Thương Lang, Thần Sơn, Ngọc Trì.
Mà bốn nhánh này lần lượt được tứ đại Thần Tướng bảo vệ trên danh nghĩa.
Trong đó ba vị Thần Tướng đảm nhiệm dẫn binh, mà còn một vị khác lại ẩn vào chỗ tối lâu dài, bảo vệ tất cả hoàng tộc.
Đây cũng là căn cơ của cả Đại Linh. Không cho phép bất cứ kẻ nào dao động.
Diệp Bạch cũng là một trong số lệ thuộc vào đó.
Trước kia nàng chưa bao giờ cảm thấy có gì không đúng, nhưng từ khi quốc sư Nhạc Đức Văn lên đài, ông đã bắt đầu hạn chế rất nhiều phúc lợi của hoàng tộc, đời sống bắt đầu trở nên mộc mạc hơn.
Tương tự, đồng thời hạn chế phúc lợi của bọn họ, thì cũng hủy bỏ nhiều tự do đối với hoàng tộc hơn.
“Thực ra nghĩ cẩn thận thì cũng không tệ, mặc dù bây giờ phúc lợi từ từ ít đi, nhưng chúng ta có thể tự do hơn trước kia rất nhiều, không phải sao?” Diệp Bạch nhẹ giọng phản bác.
“Tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng bên ngoài có cái gì tốt? Ra ngoài không dễ chịu bằng lúc được. Khắp nơi toàn là dân đen, khắp nơi là mấy tên tay sai buồn nôn, chảy dãi thèm thuồng chạy tới.” Trên mặt nữ tử đối diện toát ra vẻ chán ghét nói.
“Lần trước không phải chỉ vì ta tùy tiện đánh chết một đứa trẻ con thôi hay sao?