Đám dân đen kia lại muốn xông lên liều mạng với ta, thật không biết sống chết. Ta để người giết chết toàn bộ bọn chúng, thế mà quốc sư còn phái người đến đây chất vấn trách tội ta? Đúng là khó chịu!”
“….” Diệp Bạch không phản bác được, trước kia nàng thường xuyên ra ngoài, thực ra trong lòng sớm đã hiểu, những người hoàng tộc trong Linh đình đã sớm hoàn toàn mặc định, chia thành hai nhóm người với bên ngoài.
Trong mắt bọn họ, tất cả vật sống bên ngoài đều là nô bộc súc vật phải dựa vào bọn họ để ăn cơm, dựa vào bọn họ mới có thể sống sót.
Tâm trạng tốt thì ban thưởng chút xíu, làm thú cưng là được. Tâm trạng không tốt, là muốn đánh thì đánh, muốn giết cứ giết.
Dù sao bọn họ cũng có quân nhân Bái Thần bảo vệ, phản kháng gì đó cuối cùng cũng chết, trong trường hợp an toàn không cần quan tâm thứ gì, quả thực bọn họ đối xử với người bên ngoài giống như nhìn thấy côn trùng vậy.
Diệp Bạch hiểu rõ thế là không đúng, nhưng….
“Quốc sư quốc sư, nghe thì uy phong, chẳng qua cũng chỉ là loại bán mạng đưa tiền cho hoàng tộc chúng ta. Chỉ lợi dụng khi được bề trên tin tưởng sủng ái, đắc ý mấy năm thôi. Nhìn đi, nhóm đại nhân mấy nhánh chúng ta đều đang chờ, thế mà lần trước còn dám cứng chọi cứng với Thần Tướng đại nhân, sau này cho hắn nếm mùi đau khổ.”
Nữ tử đối diện còn đang nói.
Nhưng lúc này Diệp Bạch lại biến sắc, mơ hồ cảm giác được hơi thở nào đó khuếch tán bay tới từ đằng xa.
Đôi mắt đẹp của nàng run lên, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài cửa hàng.
Bên ngoài vẫn là khung cảnh người đến người đi như cũ, hoàng tộc thưa thớt và đám tử đệ phụ thuộc vẫn đang hưởng thụ cuộc sống giống như tiên cảnh giữa thế gian.
Không ai phát giác được, ở chỗ cách bọn họ không xa, có một trận giằng co sắp quyết định vận mệnh của tất cả mọi người bọn họ đang xảy ra.
Trong lòng Diệp Bạch có suy nghĩ, nhanh chóng đứng dậy.
“Thất lễ, chợt nhớ tới ta còn bỏ quên đồ ở trong cung, ta trở về một chuyến.”
“Công chúa, ngươi…” Nữ tử váy đỏ đối diện còn muốn nói chuyện, đã thấy bóng người lóe lên, Diệp Bạch đã không còn tăm hơi nữa.
Nàng chỉ là người bình thường, hoàn toàn không thể nhìn ra đối phương rời đi như thế nào.
Trên quảng trường, thân hình Diệp Bạch như yến, nhẹ nhàng im ắng lướt qua từng con đường.
Rất nhanh, nàng đã dừng lại ở trước một rạp hát nhỏ lộ thiên tứ phương tạo ra để biểu diễn tạp kịch.
Cửa chính rạp hát mở rộng ra.
Chung quanh còn có không ít cao thủ hoàng tộc và hộ vệ tướng lĩnh cung đình cấp tốc chạy tới giống như nàng.
Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào, chỉ ngưng thần để nhìn xem.
Trên sân bãi tứ phương trong rạp hát, xây một sân khấu tạp kịch hình tròn.
Lúc này, trên sân khấu, một nữ tử tóc đen mặc trường sam màu xanh, eo buộc ngọc bồi màu hoàng kim có hoa văn hình rồng trên thắt lưng, đang ngồi xếp bằng dưới đất, trên đầu gối đặt một cái cổ cầm, mười ngón tay nhu hòa gảy nhẹ.
Tiếng đàn như suối chảy, như chuông gió, như chim chóc trong núi, khi thì gấp rút khi thì ung dung, làm cho lòng người cũng không khỏi tự chủ biến hóa căng thẳng thả lỏng theo.
Nữ tử tóc đen đánh đàn.
Mà bên dưới sân khấu kịch, một lão giả mập mạp tròn vo, sắc mặt nghiêm chỉnh bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên băng ghế nhỏ, lẳng lặng híp mắt, nghe tiếng đàn êm tai, không nhúc nhích.
“Quốc sư, còn có Áo Đô Na đại nhân!?” Diệp Bạch lập tức nhận ra thân phận của nữ tử trên đài.
Về phần Nhạc Đức Văn dưới đài, dáng người mang tính tiêu chí như vậy cũng được tính là độc nhất trong rất nhiều Linh Tướng, là người mà chỉ cần gặp một lần là đã khắc sâu ấn tượng.
Trong đám người vây xem xung quanh, thân phận Diệp Bạch cũng được coi là cao, cộng thêm trong hoàng tộc, nàng cũng từng quản lý sự vụ và tham quân trải nghiệm bên ngoài hiếm có.
Thấy nàng đến, lập tức có tướng lĩnh đi lên báo cáo tình huống.
“Thiên Diệp điện hạ, quốc sư đại nhân cải trang vi hành, đến rạp hát này xem biểu diễn, phát hiện rạp hát tự mua con nít ở bên ngoài vào, cung cấp cho nhánh Tuyết Lộc trong cung thưởng thức. Quốc sư giận tím mặt, muốn cấm chỉ cả rạp hát. Sau bị Áo Đô Na đại nhân chạy tới ngăn cản, bây giờ chúng ta đều đã sơ tán những người còn lại, chuyện sau đó ra làm sao, chỉ có thể nhìn quyết định của quốc sư và Áo Đô Na đại nhân…”
Tướng lĩnh cung đình bảo vệ rạp hát không hề có biểu cảm gì, dùng mấy câu kể lại tiền căn hậu quả toàn bộ mọi chuyện.
Diệp Bạch nghe xong, còn chưa nói chuyện gì, hoàng tộc nghe hỏi chạy tới xung quanh lại sôi trào.
“Chuyện rạp hát chính là chuyện riêng của hoàng tộc ta, có phải Nhạc Đức Văn ông ta quản quá nhiều rồi hay không!?”
“Từ sau khi Nhạc Đức Văn lên đài, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tệ, bây giờ còn dám giằng co với Áo Đô Na đại nhân, quả thực không biết sống chết!”