Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1427 - Chương 1427 - Dấu Vết (8)

Chương 1427 - Dấu vết (8)
Chương 1427 - Dấu vết (8)

“Đại Đạo Giáo chẳng qua chỉ là một con chó của hoàng tộc ta, bây giờ chó mà dám leo lên đầu chủ nhân làm mưa làm gió, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ!”

“Không phải chỉ là chơi đùa đám dân đen thôi sao? Thế nào? Đại nhân có thể chơi, tiểu nhân thì không thể chơi à? Trước kia ta chuyên ăn nằm với trẻ con, chẳng qua bây giờ đã chán ngấy rồi, sao nào? Chẳng lẽ lại Nhạc Đức Văn hắn còn dám hỏi tội năm đó của ta hay sao!?”

Một nam tử hoàng tộc để râu quai nón, mặc áo dài màu đen, tóc dài cắm chuông gió bằng bạc leng ka leng keng đầy đầu, lúc này đứng ra trên mặt còn vẻ bực tức nói.

Lời hắn ta nói khiến Diệp Bạch nghe được mà cũng phải nhíu chân mày lại, sắp muốn mở miệng phản bác.

Xùy!!

Đáng tiếc môi anh đào của nàng mới động, đã thấy một đường bạch quang như điện như ảnh bay vụt tới.

Tốc độ nhanh chóng, ngay cả nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Bịch, cả đầu nam tử hoàng tộc vừa nói chuyện ầm vang nổ tung.

Mà sau lưng hắn ta, một miếng ngọc bội tinh xảo màu đen xuyên thẳng từ trán ra sau, ngược lại nhẹ nhàng rơi xuống, hoàn hảo không chút tổn hại.

Tất cả mọi người chung quanh yên tĩnh lại, lập tức trầm mặc vài giây, sau đó là từng tiếng thét lên to lớn ầm vang oanh tạc.

Nhóm hoàng tộc cũng như bách tính bình dân bình thường bên ngoài, chạy tứ tán, tìm kiếm chỗ trốn khắp nơi.

Có khá nhiều người còn can đảm đứng tại chỗ gầm thét tức giận mắng mỏ, ra lệnh cao thủ ngăn cản ở trước người mình.

Nhưng lúc này hộ vệ ngăn chặn lại tìm chỗ trốn.

Người hoàng tộc chết rồi.

Diệp Bạch cũng tốt, tất cả mọi người ở đây cũng thế, giờ phút này, trong lòng bọn họ dâng lên ngạc nhiên và hoảng sợ, cứ như gặp phải sóng thần, nó bao phủ tất cả suy nghĩ và thế giới quan.

Từ khi Đại Linh kiến quốc đến nay, hoàng tộc đã bắt đầu cao cao tại thượng, hưởng thụ tất cả vật tốt nhất.

Nhưng bây giờ, thế mà có người dám ra tay sát hại hoàng tộc!?

Mà người ra tay.

Tất cả mọi người nhìn theo phương hướng ngọc bội bay ra, nơi đó chính là quốc sư Đại Đạo Giáo luôn luôn ngồi dưới đài -- Nhạc Đức Văn.

“Gan ngươi cũng to lắm!” Tiếng đàn trên sân khấu im bặt mà dừng.

Hai mắt nữ tử tóc đen lạnh băng đến gần Nhạc Đức Văn phía dưới.

“Ta có gì mà không dám?” Nhạc Đức Văn cười. “Bây giờ ta đã thành đại thế, không còn là năm đó nữa rồi. Áo Đô Na đại nhân.”

Ông chậm rãi đứng dậy.

“Trong hoàng tộc sớm đã bước ra khỏi chờ mong của Linh Chí Đế năm đó. Bọn họ bị ăn mòn, bị ác ý dẫn dắt. Bần đạo đã là quốc sư, tất nhiên phải lấy việc thanh trừng quốc vụ làm nhiệm vụ của mình.”

“Thú vị.” Áo Đô Na nhẹ nhàng đặt cổ cầm sang một bên, đứng dậy.

“Vốn dĩ cho rằng ngươi đứng cùng phe với hoàng tộc, kết quả ngươi muốn phục hưng lại giáo phái. Cho rằng ngươi làm việc vì giao ước với Linh Chí Đế, kết quả ngươi chẳng thèm nhìn nhánh hoàng tộc hắn để lại, không thèm quan tâm. Bây giờ, ngươi không đi làm việc mà ngươi nên làm, ngược lại chính diện chống đối chúng ta và Tuyết Hồng các. Nhạc Đức Văn, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Muốn cái gì?”

“Bần đạo chưa bao giờ thay đổi, chỉ là vì mấy người cứ luôn suy nghĩ con người ta quá phức tạp.” Nhạc Đức Văn thở dài.

“Ngươi có biết, cái gì là đại đạo không? Nếu hoàng tộc vẫn có thể giống như Linh Chí huynh lúc còn sống, tự nhiên bần đạo sẽ quan tâm. Nhưng bây giờ rễ đã nát, tiện đường đào lên trồng lại thôi.”

“Cho nên bốn nhánh trong hoàng tộc, ngươi chọn Linh Chí và nhánh của ta?” Áo Đô Na hỏi lại.

“Không phải bần đạo chọn ngươi, mà là mấy người lựa chọn bần đạo.” Nhạc Đức Văn lại thở dài lần nữa, chậm rãi tiến lên.

Ông nhấc chân, bước đầu tiên nhẹ nhàng rơi xuống bậc thứ nhất trên nấc thang bước lên sân khấu kịch.

“Chuyện mà năm đó Đạt Mễ Nhĩ chưa thể vượt qua, hôm nay hãy để bần đạo thử một lần nữa.”

Nhạc Đức Văn ngẩng đầu, hai mắt bỗng hóa là một mảnh thuần trắng.

“Thần Tướng đại nhân. Lần này khác trước, thua, thì sẽ chết…”

“Ngươi hoàn toàn không hiểu mình phải đối mặt với điều gì.” Giọng Áo Đô Na lạnh lùng nói, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.

*

“Nhạc Đức Văn chém giết Thần Tướng thứ ba Áo Đô Na trong hoàng thành. Đồng thời tuyên cáo huỷ bỏ tất cả đặc quyền nhánh hoàng tộc Tuyết Lộc.”

Trong khe núi Nguyện Nữ, lúc Trương Vinh Phương nghe thấy tin tức này, quân cờ cầm trong tay cũng dừng lại.

Lúc này hắn ngồi ngay ngắn trong động, đối diện có Tiết Đồng cũng đang ngồi xếp bằng.

Lão giả này cũng tự xưng là Nhạc Đức Văn, lúc này thả phong thư trên tay xuống, mặc cho nó hóa thành tro bay, tiêu tán không còn gì nữa.

“Thú vị. Xem ra vật thay thế lão phu làm việc không tệ.” Ông ta cười, cứ như hoàn toàn không bị thông tin ở Đại Đô ảnh hưởng đến.

“Tiết tiên sinh tin tức linh thông, nhanh như vậy, ngay cả phần lớn chuyện của Đại Đô mà cũng biết, bội phục.”

Sắc mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi, thả xuống một con cờ, nhẹ giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment