Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1428 - Chương 1428 - Dấu Vết (9)

Chương 1428 - Dấu vết (9)
Chương 1428 - Dấu vết (9)

Hắn vốn trở về chuẩn bị bế quan thêm điểm, có lẽ sẽ có năng lực thiên phú mới. Nhưng bị Tiết Đồng tìm đến cửa. Sau đó liền trở thành như bây giờ.

“Từ khi tiểu hữu lấy đi một phần lực lượng Nguyện Nữ, hiện tại lão phu có thể hoạt động nhiều hơn bên trong cốc. Liên hệ một số bạn cũ trước đây cũng không khó.” Tiết Đồng mỉm cười nói, hình như không nghe ra ý tứ sau lời nói của Trương Vinh Phương.

“Rốt cuộc Nhạc sư phụ muốn làm gì? Không biết Tiết tiên sinh có thể chỉ bảo ta không?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.

“Trước kia còn chưa rõ ràng, hiện tại đã rõ ràng.” Tiết Đồng gật đầu: “Sư phụ của ngươi, ngay từ đầu, mục đích chỉ có một.”

Ông ta dừng một chút.

“Đó là đoạt vị!”

Đoạt vị?

Trương Vinh Phương nheo mắt lại.

“Đoạt vị gì? Đoạt vị của ai?”

“Cái này tùy ngươi tự mình suy nghĩ. Nhưng hắn ta đã thuận lợi đi một nửa con đường này, còn lại nhìn qua cũng là đại thế đã thành, chẳng qua cần thời gian đến từ từ thôi. Vấn đề không lớn.” Tiết Đồng mỉm cười nói.

Nhìn thấy một “chính mình” khác càng ngày càng đạt đến mục đích, ông ta thế mà lại có chút vui vẻ.

“Không thể nói sao?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Nói ra ngộ nhỡ sai, chẳng phải là mất hết cái mặt già này sao?” Tiết Đồng cười nói: “Tiểu hữu vẫn nên quan tâm chính mình đi, mấy tháng nay trên người tiểu hữu thay đổi rất lớn.” Ông ta ý vị thâm trường nói.

“Tu vi có đột phá, vãn bối không nghĩ tới sẽ tiến triển nhanh như vậy.” Trương Vinh Phương gật đầu.

“Đại Đạo Giáo có người kế thừa, cho dù sư phụ ngươi bên kia thất bại, ngươi cũng có thể Đông Sơn tái khởi ở nơi này. Bần đạo coi như an ủi trong lòng.” Tiết Đồng cười nói.

Ngay từ đầu ông ta thực sự không quan tâm đến sự thay đổi của Trương Vinh Phương.

Không ngờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tiểu tử này đã như một con heo được vỗ béo, trên người càng ngày càng nhiều thịt.

Cho dù chỉ là thỉnh thoảng cảm ứng từ xa vài lần, ông ta cũng có thể cảm giác được trên người Trương Vinh Phương có một số biến hóa kỳ dị.

“Đúng rồi, tiểu hữu dự định khi nào thì giúp bần đạo thoát khỏi nơi này? Trước đó ngươi đã đồng ý rồi.” Tiết Đồng lại lần nữa nhắc tới chuyện này.

“Bất cứ lúc nào cũng được, nhưng mà, tiên sinh đã từng nghĩ, nếu như thoát khỏi rời đi vào lúc này. Ngài sẽ đối phó với chính mình như thế nào chưa?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.

“Tất nhiên là đoạt lại Đại Đạo Giáo, quay về vị trí chưởng giáo. Vị trí đó vốn là của bần đạo.” Tiết Đồng nghiêm túc nói.

“Tiên sinh chắc chắn chứ?” Trương Vinh Phương hỏi lại.

“Chắc chắn?” Tiết Đồng cười nói: “Ngươi không hiểu, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu đâu.”

Trương Vinh Phương suy tư.

“Nếu tiên sinh đã quyết định, vậy ấn định một thời gian thì thế nào?”

“Cũng được. Ngày này tháng sau thì thế nào?” Tiết Đồng nói.

“Được.”

Sau đó hai người không tiếp tục nói nữa, mà động tác mau lẹ, không ngừng hạ cờ.

Một ván cờ lẽ ra phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới chơi xong thì chỉ mất khoảng mười mấy phút, ngay cả số con cờ giống nhau cũng cùng nhau hoàn thành.

Trương Vinh Phương lại thua.

Tiết Đồng không nói thêm gì, chỉ cười ha hả, thân hình bỗng nhiên tiêu tán, hóa thành bóng đen, biến mất không còn tăm tích.

“Lại thua nữa?” Trương Vinh Phương ngồi ngay ngắn ở trước bàn cờ, nhìn một đám đại long bị giảo sát không còn mảnh giáp trước mặt.

Một tay hắn nắm lấy bàn cờ, tùy ý hất lên.

Với một tiếng loảng xoảng, các quân cờ trong bàn cờ bay tung tóe xuống đất, toàn bộ bàn cờ cũng bị đập thành nhiều mảnh, vỡ vụn.

Và vào lúc này, trong một hang động khác trong khe núi Nguyện Nữ.

Bóng người Tiết Đồng bỗng nhiên ngưng tụ ra, ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn.

“Thú vị, thật sự quá thú vị.” Khóe miệng ông ta không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Nhạc Đức Văn giả kia càng ngày càng tốt mà ngươi còn vui vẻ à? Có gì thú vị?” Trong động còn có một người, ẩn mình ở trong bóng tối, lạnh lùng lên tiếng.

“Năm đó bần đạo tính toán có một kiếp này, trốn ở chỗ này mấy chục năm, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy bình minh, sao có thể không vui?” Tiết Đồng cười nói.

“Cũng đừng chủ quan, cẩn thận lật thuyền trên người Trương Ảnh kia.” Một người khác nhắc nhở.

“Trương Ảnh chẳng qua là một bước nhàn cờ ngoài ý muốn, trên người tiểu tử này có một ít bí mật, nhưng mặc kệ hắn biến hóa như thế nào, đều nằm trong lòng bàn tay của bần đạo, không kẻ nào có thể vượt qua cái lạch trời đó, không cần để ý. Điều duy nhất cần chú ý là Thiên Bảo cung ở bên kia.”

Nụ cười trên mặt Tiết Đồng khó có thể đè nén.

“Chờ xem, đừng nhìn hàng giả kia bây giờ tung hoành khắp nơi, quét ngang vô địch, Thần Tướng thứ ba thứ tư đều chết ở trong tay hắn ta.

Nhưng Thần Tướng bất diệt, chẳng bao lâu nữa liền có thể khôi phục, tái sinh. Ngược lại, hành động này đã chọc giận hai vị Thần Tướng thứ nhất thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment