“Trương dược sư, ngài đã tới rồi?” Tiểu nhị của tiệm chủ động chào đón, cười ha ha gỡ khăn xuống lau bàn ghế.
“Lão bản của các ngươi đâu?” Trương Vinh Phương thuận miệng hỏi.
“Đang ở hậu viện đấy. Ngài đây là…?”
“Để Lão Cửu đi một chuyến, đi tìm tiểu Đinh phụ một tay.” Trương Vinh Phương phân phó không đầu không đuôi.
Nhưng tiểu nhị của tiệm mặt không đổi sắc, nghe hiểu ý.
“Đã hiểu, mời ngài nghỉ ngơi, ta lập tức đi nói cho lão bản ngay.”
Trương Vinh Phương khẽ gật đầu.
Chuyện của Đinh Du, hắn cũng chỉ có thể phái đạo nhân Nhân Tiên quan bên ngoài xuất thủ tương trợ.
Lão Cửu là huyết duệ trung phẩm đời thứ nhất, không phải là người tốt lắm, trước kia cũng từng có án tích len lén hút máu người, tuy không có xảy ra án mạng, nhưng vẫn để hắn ta lấy công chuộc tội.
Bản thân Trương Vinh Phương chung quy không thể tự mình xuất thủ, Tây tông hôm nay là một thành viên trong Đại Giáo Minh, một khi hắn xuất thủ, ngộ nhỡ phá hủy tính toán của Nhạc sư phụ…
Trong lòng thở dài một tiếng, hắn truyền đạt mệnh lệnh tất cả mọi người Nhân Tiên quan phối hợp với Đinh Du xong rồi mới rời khỏi quán ăn, trở lại y quán.
Có nhiều cao thủ Nhân Tiên quan bên ngoài tiếp ứng, bên Đinh Du hẳn không có vấn đề lớn, mấu chốt là sau khi báo thủ Hải Long xong, làm sao để giải quyết tốt hậu quả, Tây tông sẽ có động tác như thế nào…
Những việc này mới là then chốt hẳn phải lo lắng.
Xử lý việc của Đinh Du, Trương Vinh Phương lại khôi phục sinh hoạt hàng ngày như trước.
Xem bệnh, đóng cửa, trở về tập võ, ăn cơm với nhà tỷ tỷ.
Chỉ là mấy ngày sau, khi hắn đang thiết kế kế hoạch giải thoát cho Tiết Đồng thì lại có tin tức mới truyền đến.
Huyết duệ xếp hạng trung phẩm Lão Cửu mới phái đi, đã chết.
Trong phủ Mộc Xích.
Trương Vinh Phương đang ngồi ăn cơm chung với một nhà tỷ tỷ.
Bỗng tay cầm đũa khựng lại, hơi ngừng một chút giữa không trung.
“Làm sao vậy?” Trương Vinh Du chú ý tới một tia khác thường của đệ đệ, lên tiếng hỏi.
Trương Vinh Phương lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là vừa nghĩ đến một việc không có làm, sau này lại đi bổ sung là được.”
“Vậy là được rồi. Cơm nước xong, ta cũng định đưa Hoán Thanh đi học tỏa văn.” Trương Vinh Du gật đầu nói.
Trương Vinh Phương gật đầu, quét mắt nhìn tỷ phu vừa ăn cơm vừa cầm công văn tỉ mỉ đọc một bên.
Còn có Tiểu Hoán Thanh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, không rên một tiếng để bà vú đút đồ ăn.
Cuộc sống ở nơi này vẫn hoàn toàn yên tĩnh tường hòa.
Thu tầm mắt lại, khi hắn cúi đầu dùng bữa thì hơi nhắm mắt, trước mắt lập tức hiện ra một mảnh dây đỏ huyết duệ đời thứ nhất rậm rạp chằng chịt.
Hai dây đỏ hắn đơn độc phân ra trong đó, một cái là của Đinh Du, một cái khác thì thuộc về Lão Cửu đạo nhân.
Mà bây giờ… cái dây thuộc về Lão Cửu đạo nhân đã đứt.
“Đây cũng là đại biểu cho triệt để tử vong.”
Trong lòng hắn sáng tỏ.
Muốn đi động thủ sao? Ai ra tay? Trả thù ai?
Trương Vinh Phương vừa mới hiện lên ý nghĩ này liền lập tức đè xuống.
“Lão Cửu đã là cao thủ cấp bậc Tam Không, đến cả hắn ta cũng đã chết, nói rõ Hải Long xuất thủ đã là tầng cao nhất. Hải Long thuộc về Tây tông, Tây tông hôm nay đã là một thành viên của Đại Giáo Minh dưới trướng Nhạc sư phụ, nếu ta xuất thủ nhằm vào tất nhiên sẽ đưa tới càng nhiều nghi vấn đối với Đại Giáo Minh, Nhạc sư phụ che chở Nhân Tiên quan, khẳng định đã thừa nhận rất nhiều áp lực! Hôm nay ta ẩn cư, nếu tăng phiền phức cho Nhạc sư phụ một lần nữa…”
Trong lòng xẹt qua nhiều suy nghĩ, Trương Vinh Phương vẫn thở dài, từ bỏ suy nghĩ đích thân ra tay. Mà là phái những người còn lại bên ngoài đi trước.
Ăn cơm xong, hắn và Tiểu Hoán Thanh đến hậu hoa viên chơi đá bóng, bóng là dùng dạ dày trâu đan thành, không tròn cho lắm, nhưng có thể sử dụng.
“Cữu, chắc chắn ngươi không chuyên tâm.” Tiểu Hoán Thanh có chút bất mãn nói.
Ném bóng vài lần là tiểu tử này đã nhìn ra Trương Vinh Phương không yên lòng.
“Đúng vậy, trong lòng cữu đang suy nghĩ một số việc.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Nếu ngươi chơi với ta thì nên chuyên tâm chút. Không thì đừng ở chỗ này chướng mắt, được không?” Tiểu Hoán Thanh nghiêm túc nói.
“Hở?” Trương Vinh Phương sửng sốt, sự chú ý cấp tốc trở về, nhìn thẳng Tiểu Hoán Thanh: “Ai dạy ngươi nói loại lời này?”
“Không ai dạy ta.” Tiểu Hoán Thanh nói: “Hơn nữa việc này không liên quan đến ngươi.”
“... Ngươi nói đúng, xác thực không có quan hệ gì với ta, ngươi có cha nương, bọn họ đương nhiên sẽ dạy dỗ ngươi.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Cho nên nói, cữu ngươi không chơi với ta, thì cút ra ngoài cho ta, có thể chứ?” Tiểu Hoán Thanh lại bất mãn nói.
Trương Vinh Phương quan sát kỹ vẻ mặt của Tiểu Hoán Thanh, loại lời này, không ai dạy là không thể nào nói ra được.
Hắn định sau này nói với tỷ tỷ một tiếng, nên thay đổi phương thức giáo dục Tiểu Hoán Thanh ở phương diện này.