Mà bây giờ…
“Ta cảm thấy ngươi không nên nói như vậy với ta.” Trương Vinh Phương nghiêm túc ôn hòa ôm bóng, đến gần, ngồi xổm người xuống nói với Trương Hoán Thanh.
“Ta là cữu của ngươi, là trưởng bối, ngươi nên có đầy đủ tôn kính đối với ta.” Hắn nói lần nữa.
“Thế nhưng ngươi cũng không có điểm nào để ta cảm thấy phải tôn kính.” Trương Hoán Thanh trả lời.
“Nhưng đây là lễ phép, ngươi nói với ta như vậy, khiến ta cảm thấy khó chịu, thế nên ngươi nên xin lỗi với ta.” Trương Vinh Phương chăm chú giải thích.
Nếu như đổi thành một đứa trẻ bên ngoài, có lẽ hắn đã sớm tát cho một cái rồi.
Nhưng người trước mắt là con trai của tỷ tỷ ruột, thế nên hắn chỉ có thể nhịn tính tình, giải thích cho đối phương hiểu.
“Được rồi, ta xin lỗi, hiện tại ngươi có thể cút chưa?” Trương Hoán Thanh lại trả lời.
Trương Vinh Phương cạn lời. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn suýt chút nữa thì đưa tay tát một cái.
Lấy lực lượng của hắn bây giờ, cái tất đó đủ để đánh Trương Hoán Thanh thành người sống thực vật cả đời.
“Ngươi lại nói như vậy nữa, ta sẽ nói cho cha nương ngươi biết.” Trương Vinh Phương lại nhịn xuống bất mãn, cúi người, chăm chú nhìn mắt Tiểu Hoán Thanh nói.
“Được rồi, lần sau ta sẽ không.” Tiểu Hoán Thanh nhìn ra một tia nguy cơ, lập tức trả lời.
Trương Vinh Phương khẽ nhíu mày, nhìn hắn ta một hồi mới đứng dậy.
Lần trước sau khi hắn phát hiện ra đã trước tiên đi nói cho tỷ tỷ Trương Vinh Du, Trương Vinh Du cũng tiến hành loại trừ tỉ mỉ, nhưng không có bất cứ vấn đề gì.
Tất cả lão sư của Trương Hoán Thanh, đều chưa bao giờ bày ra bất kỳ hành động tiêu cực nào ở trước mặt nó cả.
Sau đó qua chút thời gian, cũng từ từ nhạt dần. Không nghĩ tới hôm nay, hình như lại nữa rồi.
Trương Vinh Phương dứt khoát ném bóng trâu cho một thị nữ, để nàng chơi đùa với Trương Hoán Thanh.
Còn hắn thì đứng ở một bên lẳng lặng quan sát. Lúc này Tiểu Hoán Thanh không xuất hiện tình huống trước đó nữa.
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống khôi phục lại bình tĩnh.
Nhưng khiến Trương Vinh Phương không nghĩ tới là, phái ra nhân thủ còn chưa được mấy ngày, bên Đinh Du lại truyền tới tin tức.
Huyết duệ Nhân Tiên quan đến tiếp ứng sau đó, lại có hai người mất tích bỏ mình.
*
*
*
Trong thành nhỏ nơi biên giới cách phủ Vu Sơn mấy ngàn dặm.
Thành trì rách nát không chịu nổi, từ lâu đã không có một bóng người, trong phòng đều là trống rỗng, tràn đầy bụi.
Đinh Du cẩn thận trốn trong lầu một của một tiểu lâu không có cửa sổ, lưng dựa mặt tường, lẳng lặng nghe tiếng bước chân chậm rãi di động xa xa bên ngoài.
Lần trước sau khi ám sát thành công, hắn đã ở chỗ này đến mười ngày.
Mà kẻ đuổi giết, cũng tương tự ở chỗ này mười ngày.
Trong lúc ấy, đã từng có người của Nhân Tiên quan cũng tiến vào nơi đây, sau đó lại cấp tốc không có động tĩnh thanh âm.
Dưới sự kinh hãi, Đinh Du nhanh chóng nhận ra không thích hợp.
Đối phương dường như không tính vội vã ép hắn ra khỏi thành. mà là dùng hắn như là mồi câu, lẳng lặng thả dây dài câu cá.
Hơn nữa cái bẫy này, dường như vô cùng mạnh mẽ.
Điều này làm cho hắn không khỏi lo lắng cao thủ Nhân Tiên quan có khả năng đi đến sau này.
“Hi vọng trong quan đừng phái người đến tiếp nữa. Việc của bản thân ta, không hy vọng liên lụy đến những người khác!” Ánh mắt Đinh Du kiên định.
Lúc này đây ra ngoài báo thù, là quyết định hắn làm ra sau khi suy nghĩ cực kỳ lâu.
Thù huynh đệ, không đội trời chung.
Hắn không cha không mẹ, sư phụ cũng không phải thứ tốt, chỉ có hai huynh đệ vẫn bồi bạn bên cạnh, đáng tiếc trước đây bị Siêu Phẩm Hải Long giết chết.
Sau đó hắn phát thề muốn tiêu diệt Hải Long.
Hắn đã từng ký thác hi vọng lên người lão đại, đáng tiếc, hôm nay lão đại thân bất do kỷ, bị vây tình cảnh lưỡng nan.
Những thứ này, hắn đều hiểu.
Thế nên hắn quyết định một mình trốn đi, vì không để cho lão đại khó xử, cũng vì hoàn thành tâm nguyện mình vẫn chôn giấu trước đó.
“Ngay từ đầu đã chỉ có mỗi một người, mà bây giờ, vẫn là một mình ta.”
Hắn ngồi bên tường, nhẹ nhàng thở dài, đang định đứng dậy đổi chỗ…
Bỗng hắn biến sắc, nhìn thấy trong góc phòng, đang có một pho tượng nữ tử cả người xanh đậm, lớn chừng bàn tay, mở từng cánh tay như hoa sen, ánh mắt hiền hòa nhìn chăm chú vào bên này.
“Đó là!!?”
Xùy!
Một đường sáng lục bắn ra từ trong pho tượng, tinh chuẩn đâm vào giữa ngực Đinh Du.
Pho tượng cũng chậm rãi biến mất, giống như ngay từ đầu đã chưa từng tồn tại.
Sau khi Đinh Du bị ánh sáng lục bắn trúng, ngửa mặt ngã gục.
Qua ước chừng mấy phút sau, hắn lại chậm rãi bò dậy, như không có chuyện gì xảy ra, vỗ bụi trên người.
Chỉ là hắn lúc này, vẻ mặt biểu cảm dường như có chút khác biệt với trước.
Hờ hững, băng lãnh, chỗ sâu trong đồng tử có một vòng xanh lục nhàn nhạt chợt lóe lên.