Khe núi Nguyện Nữ - Nhân Tiên đài.
“Tra thế nào rồi?”
Trương Vinh Phương khoanh chân ngồi trên đài cao, nhìn sương mù bay bổng tiêu tán xa xa, đưa lưng về phía bậc thang.
Hắn đang tĩnh tu, bất luận là tiên pháp, hay là võ đạo, hay là văn công, theo thuộc tính sinh mệnh càng tăng cường thêm, hắn lại một lần nữa có cảm ngộ mới.
Bên bậc thang phía sau, Trương Chân Hải hơi cúi đầu, lưng eo thẳng tắp.
“Đã tỉ mỉ phái người điều tra mọi người bên cạnh Trương Hoán Thanh, không có phát hiện vấn đề gì. Chương trình học giáo dục mỗi ngày đều là công khai, không hề có người nào che giấu ngụy trang. Ngay cả tùy tùng nữ thị vệ đều có thể tùy ý quan sát.”
“Vậy sao?” Trương Vinh Phương hơi nhíu mày: “Hắn tổng cộng có mấy lão sư?”
“Tổng cộng hai người, phân biệt phụ trách hai khối học thức và võ nghệ. Nhưng bởi vì tuổi nhỏ, đều là dạy dỗ nội dung vô cùng trụ cột. Hơn nữa…” Trương Chân Hải muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa gì?”
“Hơn nữa thuộc hạ phát hiện, hai lão sư kia cũng tương đối khẩn trương giống như ngài. Chỉ cần Trương Hoán Thanh biểu hiện hơi có chút không đúng là sẽ ngay lập tức nghiêm lệnh quát bảo ngưng lại.”
“Ồ?” Trương Vinh Phương hơi kinh ngạc. Lẽ nào nguyên nhân không phải do lão sư của hắn à?
Từng manh mối tụ tập trong đầu hắn. Biểu hiện của Trương Hoán Thanh ngày hôm qua, tuyệt đối không phải là chính bản thân tự có.
Nhất định là có một lời dẫn.
Nếu như dựa theo lời nói của Trương Chân Hải, lời dẫn này không phải tới từ lão sư của hắn ta, vậy thì… có khi nào liên quan đến việc hắn ta là người thừa kế Quân Tử kiếm không?
Nói cách khác, muốn hiểu rõ ràng nguyên nhân vì sao Tiểu Hoán Thanh lại như thế, trước hết phải biết rõ Quân Tử kiếm là gì cái đã.
Truyền thừa kiếm linh rốt cuộc là có ảnh hưởng gì?
Trương Vinh Phương suy tư trong lòng, quyết định rút thời gian chuyên môn đi đến chỗ Đông Phương Mục hỏi tình huống.
Nếu như là lão sư có vấn đề, vậy thì quả quyết xuất thủ giải quyết việc này, nếu như là kiếm linh Quân Tử kiếm có vấn đề, vậy thì trực tiếp tham gia can thiệp, nói rõ việc này với tỷ tỷ.
Dù sao cũng là cháu ngoại ruột, không thể không quản được.
Thừa dịp bây giờ còn nhỏ, giáo dục đàng hoàng một phen, còn có thể chỉnh đốn được.
“Bên Đinh Du sao rồi? Bây giờ còn có hồi âm chứ?” Suy nghĩ đến đây, Trương Vinh Phương lại hỏi lần nữa.
“Là bên kia, hôm nay tạm thời chưa có tin tức truyền lại. Nhân thủ được điều động chạy đến trước đó đã là lực lượng lớn, tốc độ nhanh trong quan rồi.” Hiện tại trong Nhân Tiên quan, không ít người đều chạy đi thật xa, không muốn trở về.
“...” Trương Vinh Phương trầm mặc, việc huyết duệ, trước đây ham vui nhất thời, hôm nay lại phải cẩn thận xử lý hậu hoạn.
“Liên lạc Nghịch Thời hội đi, bên phủ Vu Sơn mời bọn họ tới tạm thời quản lý khống chế một hai. Bên phía Đinh Du… ta tự mình đi xem đi.”
Bất kể như thế nào, hắn đã đáp ứng Đinh Du phải xử lý Hải Long rồi, nếu đã nói ra khỏi miệng thì phải làm.
Trước đó chần chờ, cuối cùng là hắn có lỗi với Đinh Du.
Hiện tại hắn ta đối mặt với nguy hiểm.
Bất kể là Đinh Du, hay là người liên tiếp mất tích mà hắn phái ra sau đó, lúc này đối phương rõ ràng là muốn nhằm vào hắn.
Hơn nữa rất có thể là lấy Đinh Du làm mồi dụ.
Trương Vinh Phương thở dài một tiếng, đứng lên.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”
“Quan chủ… nếu hiện giờ ngài xuất thủ, bên Đại Đạo Giáo…” Trương Chân Hải vẫn lo lắng lên tiếng.
“Đúng. Ta cũng đang lo lắng việc này.” Trương Vinh Phương quay người lại: “Nhưng việc đã đến nước này, chuyện phi thường, chỉ có thể lấy thủ đoạn phi thường xử lý. Bất luận như thế nào, người ta rất có thể muốn cho ta lộ mặt, là muốn nhằm vào ta, thậm chí có thể là nhằm vào Nhạc sư phụ sau lưng ta.”
“Việc này là Đinh Du kia tự tìm chết! Quan chủ ngươi không cần phải tự mình phạm hiểm!” Trương Chân Hải có chút nóng nảy, tiến lên một bước, đang muốn tiếp tục khuyên bảo.
Nàng không quan tâm Đinh Du thế nào, tuy đã ở chung với người nọ một thời gian ngắn, nhưng nàng vẫn chướng mắt người này.
Tính tình người này xúc động, cực dễ gây sự, tuy thiên phú rất mạnh nhưng người như vậy, tâm tính như vậy, rất dễ dàng có hại.
Vì người như vậy tự mình đi mạo hiểm, căn bản là không đáng giá.
Chỉ là nàng tiến lên một bước, còn nói chưa nói xong, trước mắt đã mất đi bóng dáng của Trương Vinh Phương.
“Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.” Giữa không trung, lưu lại tiếng nói càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng xa của Trương Vinh Phương.
Chừng mực?? Chừng mực gì chứ??
Ra tay tại thời điểm này, mặc kệ lý do gì đều nhất định sẽ khiến cho người bên ngoài mượn cớ.
Bất luận là đả kích Nhân Tiên quan, hay là đả kích Đại Đạo Giáo, đều phải mang đến nhược điểm.
Trong lòng Trương Chân Hải quýnh lên, cấp tốc đi xuống Nhân Tiên đài chạy về phía Nhân Tiên quan trong khe sâu.