Trầm ngâm một lúc, Đông Phương Mục đứng dậy, lục lọi giá sách bên cạnh, tìm được một quyển sách nhỏ.
Bìa quyển sách chi chít nếp nhăn, các trang đã ố vàng, lúc mở ra ông ta rất cẩn thận.
Sau khi lật xem một hồi, ông ta mới chậm rãi mở miệng.
“Lão phu không biết nhiều về bảy mạch, tuy chúng ta gọi là Nho giáo một thể, nhưng thực ra toàn bộ Nho giáo Nho đạo cực kỳ phân tán.
Giống như các tông môn, bang phái lớn trong võ lâm, giữa các tông môn, bang phái khác nhau thậm chí còn có những hiềm khích riêng. Nho đạo của ta cũng như thế, bởi vì giữa các Đại nho khác nhau đã từng có khoảng cách, điều này cũng sẽ dẫn đến các nhánh của chúng ta không thống nhất với nhau.”
“Cho nên, Đông Phương tiên sinh cũng không biết quá rõ nội tình trong đó sao?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Đây là tuyệt mật của nội bộ bảy mạch, quả thực ta không hiểu rõ.” Đông Phương Mục trầm giọng trả lời.
“Nếu đã thế thì, quấy rầy tiên sinh.” Trương Vinh Phương thở dài.
“Ta không biết, nhưng tiên phụ lại biết được một ít.” Đông Phương Mục nói.
“Vậy phụ thân tiên sinh ở đâu?” Lòng Trương Vinh Phương lập tức trào ra một tia hy vọng.
“Ờm, tiên phụ đã lên trời rất nhiều năm.” Đông Phương Mục trả lời.
“….” Trương Vinh Phương.
“Đừng lo lắng, thực ra ta từng nghe tiên phụ đề cập tới một chút. Chỉ là điều ta có thể nói cho ngươi không nhiều.” Lúc này Đông Phương Mục mới nói.
“Xin lắng tai nghe.” Trương Vinh Phương nghiêm nghị ngồi thẳng, dù sao cũng là cháu ngoại ruột của mình, không thể để nó lớn lên lệch lạc được.
Đông Phương Mục sửa sang lại ý nghĩ, mở miệng nói.
“Bảy mạch thừa kế Quân Tử kiếm, ta từng nghe tiên phụ đề cập qua, hình như trong đó chia ra lần lượt rèn đúc từ bảy nhánh giáo phái tà ma đã từng hung tàn ác độc bạo ngược nhất. Cái gọi là Thất Quân Tử kiếm, thật ra bản thân nó ban đầu là bảy loại đồ vật có tai họa tiềm ẩn bị cao thủ trong bảy mạch phụ trách trấn áp niêm phong. Bởi vậy, thực ra để thừa kế Quân Tử kiếm cần phải có hạn chế và điều kiện vô cùng cao.”
“Vô cùng cao? Là nhìn ở phương diện tư chất sao?” Trương Vinh Phương kinh ngạc nói. Chẳng lẽ tỷ tỷ là thiên tài võ đạo ẩn giấu cực sâu? Rồi di truyền cho cháu trai?
“Không không phải, là nhìn từ huyết mạch. Để thừa kế Quân Tử kiếm, nhất định phải có một nửa huyết thống đại quý tộc người Linh. Nguyên nhân cụ thể, thì lão phu cũng không rõ. Còn kỹ lưỡng hơn cũng không biết.” Đông Phương Mục giải thích nói.
“Nhất định phải là huyết thống đại quý tộc người Linh?” Trong lòng Trương Vinh Phương có một suy nghĩ, rõ ràng trong huyết thống người Linh còn ẩn chứa một vài bí mật mà hắn không biết.
“Những chuyện nhiều hơn nữa, lão phu cũng không giúp được, nhưng chuyện cháu trai của quán chủ, nếu đã chắc chắn thầy dạy không sao hết, vậy thì rất có khả năng liên quan đến chuyện thừa kế Quân Tử kiếm. Việc này, còn cần quán chủ phải cân nhắc kỹ càng.” Đông Phương Mục nghiêm nghị nói.
“Đã hiểu!” Đột nhiên Trương Vinh Phương hơi mệt mỏi trong lòng.
Vốn dĩ hắn cho rằng có thể cứ sống một cuộc sống luôn luôn an ổn như vậy, tháng ngày dịu dàng, an nhiên, tĩnh lặng.
Đáng tiếc cho dù là bên phía tỷ tỷ, hay là quấy nhiễu từ phía bên ngoài, đều khiến hắn không thể không bôn ba ra mặt.
Lúc này, hắn đứng lên nói lời cảm tạ, rồi cáo từ.
Sau khi nhận được manh mối, tất nhiên không nên chậm trễ việc này, trước tiên hắn đi đến kiểm tra tiểu tử Trương Hoán Thanh trước.
Ra khỏi Đông Phương bảo, Trương Vinh Phương về thành, đi vào phủ Mộc Xích.
Sắc trời dần dần muộn hơn, sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Hoán Thanh đang chơi bóng da với thị nữ.
Chỉ là không biết tại sao, mặt ngoài thị nữ kia váy áo sạch sẽ, không hề có vết thương, nhưng thực ra cái trán đang đổ mồ hôi, ánh mắt nhìn Tiểu Hoán Thanh cũng mang theo một tia sợ hãi.
Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Trong hậu hoa viên, nhìn hai người như đang chơi bóng, nhưng trên mặt Tiểu Hoán Thanh lại không có bất kỳ nụ cười nào, chỉ có yên tĩnh, đôi con ngươi tĩnh lặng không lường được giống như đầm nước.
Trương Vinh Phương được một thị vệ dẫn đường, đi vào hậu hoa viên, thứ nhìn thấy đầu tiên là màn này.
“Hoán Thanh.” Hắn cất tiếng gọi.
“Cữu cữu, ngươi đã đến rồi à?” Trương Hoán Thanh vứt bóng xuống, nhanh chóng chạy qua bên Trương Vinh Phương.
Tiểu Hoán Thanh vẫn chưa tới một tuổi, lúc này mơ hồ đã xấp xỉ với con nít hai ba tuổi.
Với lại, điều khiến Trương Vinh Phương kinh ngạc là lúc này mới mấy ngày không gặp nhau, hình như Tiểu Hoán Thanh lại lớn lên thêm một chút.
Thật sự là một chút, cực kỳ bé nhỏ.
Bởi vì bây giờ hắn đã sửa đổi huyết thống, nên rất mẫn cảm đối với biến hóa trong huyết dịch của vật sống, cho nên đầu tiên đã phát giác được điểm khác nhau này.
Lớn lên một chút xíu kia, chủ yếu là thể hiện trên máu tươi.