“Cữu cữu, ngươi chơi bóng da cùng ta đi.” Tiểu Hoán Thanh ngẩng đầu lên nói.
“Không phải có người chơi với ngươi sao?” Trương Vinh Phương nhìn tới người thị nữ phía trước.
“Ta cứ muốn chơi cùng ngươi đó.” Tiểu Hoán Thanh nói. “Cữu cữu, ngươi nhất định phải nghe ta, nếu không ta sẽ bảo cha nương đuổi ngươi đi!”
“Thật sao?” Trương Vinh Phương thuận miệng ứng phó, ánh mắt lại quét tới quét lui trên người Tiểu Hoán Thanh.
“Nhưng nương ngươi là tỷ tỷ ruột của ta, nàng sẽ không cam lòng mà đuổi ta đâu.”
“Vậy ta sẽ nói ngươi ngược đãi ta.” Tiểu Hoán Thanh nói.
“Ngươi còn biết ngược đãi cơ à?” Trương Vinh Phương ứng phó nói.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại, nhìn thấy trên cổ Tiểu Hoán Thanh có đeo một vật.
Đó là một phụ kiện hình kiếm màu tím, thoạt nhìn giống như là kim loại, mặt ngoài có các loại đồ án hoa văn phức tạp, hơi có cảm giác niên đại.
Trong lòng hắn nhớ lại lời Đông Phương Mục nói, nếu như nói thừa kế bảy mạch Quân Tử kiếm, sẽ thật sự ảnh hưởng lên bản tính của cháu trai, như vậy tất nhiên ảnh hưởng này sẽ có một điểm mấu chốt có liên quan.
Hắn phát hiện những sự thay đổi này, còn tỷ tỷ thì sao? Với đầu óc nhanh nhạy của nàng, lẽ nào lại phát hiện muộn hơn cả hắn sao?
Không. Chắc chắn nàng đã phát hiện không đúng từ sớm.
Vậy vì sao nàng không tìm kiếm biện pháp?
Có phải không muốn, hay là do không thể?
Bạch!
Trong lúc đó, thừa dịp Tiểu Hoán Thanh không chú ý, Trương Vinh Phương giơ tay túm một phát, bắt được phụ kiện hình kiếm màu tím đeo trên cổ đối phương, đầu ngón tay sắc bén như dao cắt đứt dây đeo.
Sau đó thu phụ kiện này vào trong tay áo.
Mấy động tác này cực nhanh, hắn tự tin cho dù là cao thủ Siêu Phẩm, trong lúc hoảng hốt cũng không chắc là có thể nhìn thấy hay phát hiện.
“Cữu cữu, ngươi đã làm gì! Ngươi dám cướp đồ của ta!!?”
Không ngờ nháy mắt sau khi phụ kiện hình kiếm rời khỏi thân thể, đột nhiên Tiểu Hoán Thanh quay đầu đến gần hắn, sắc mặt thay đổi cực nhanh, lớn giọng kêu to.
“Cái gì mà kêu là cướp? Cữu cữu đang yêu thương ngươi, sợ vật kia đâm vào người ngươi. Cho nên lấy ra giúp ngươi thôi.” Một tay Trương Vinh Phương chống tiểu tử này lại, khiến nó không thể nhào đến gần mình.
Nếu đã bị phát hiện, hắn không che giấu nữa, lấy phụ kiện hình kiếm kia ra cẩn thận xem xét.
“Ngươi trả cho ta!! Đưa đồ của ta đây!!” Tiểu Hoán Thanh giãy dụa, cơ thể nho nhỏ, thế mà bộc phát ra khí lực mãnh liệt không thua gì người trưởng thành.
Tiểu tử này điên cuồng đánh Trương Vinh Phương, cứ như phụ kiện hình kiếm kia rất quan trọng với nó.
Lúc này Trương Vinh Phương cũng cảm giác không được bình thường một cách rõ ràng, chỉ là đứa nhỏ vẫn chưa tới một tuổi, thế mà lại có khí lực lớn như vậy?
Rõ ràng điều này không bình thường.
Hắn nhìn Tiểu Hoán Thanh còn đang la to chửi loạn, suy nghĩ một lúc, lấy một tiểu mộc nhân từ trong ngực ra.
“Nè, cữu cữu bồi thường cho ngươi cái này, chơi cái này vui hơn.”
“Ai thèm mộc nhân rách của ngươi! Ngươi trả đồ lại cho ta! Đó là đồ của ta!!” Tiểu Hoán Thanh thét chói tai lên, cứ như nổi điên mà tiếp tục nhào về phía hắn.
Điều này khiến Trương Vinh Phương càng cảm thấy đồ vật mình đã lấy đi rất là mấu chốt.
Mắt thấy âm thanh tiếng động càng lúc càng lớn, xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh có người chạy tới.
Trương Vinh Phương hoàn toàn không thể dỗ con nít, chớ nói chi là đứa nhỏ không bình thường như Tiểu Hoán Thanh.
Trong lòng hắn lập tức gấp gáp, nếu như thế này mà bị tỷ tỷ nhìn thấy, chung quy vẫn hơi không tốt.
Trong tình thế cấp bách, hắn nhìn xung quanh một chút, xung quanh không có ai, người thị nữ vừa rồi sớm đã chạy mất không biết từ khi nào.
Bành.
Hắn ra tay nhanh tia chớp, đánh Tiểu Hoán Thanh ngất xỉu. Sau đó ôm nó vào trong ngực.
Thể trạng hắn khôi ngô, ngồi xếp bằng dưới đất, ôm Tiểu Hoán Thanh, hoàn toàn vừa vặn để che khuất tiểu tử này.
Nhưng ôm thì ôm, âm thanh lại không hề dừng lại tí nào.
“Cữu cữu trả lại cho ngươi, trả lại ngươi, đừng kêu nữa được không?”
“Thế này còn tạm được, đồ cữu cữu xấu xa!” Giọng Tiểu Hoán Thanh lại vang lên lần nữa.
“Được rồi đừng khóc, người ta nhìn thấy còn tưởng là ta bắt nạt ngươi.” Trương Vinh Phương bất đắc dĩ nói.
“Lần sau nếu ngươi còn lấy đồ đạc của ta, ta sẽ đi nói cho nương!” Giọng Tiểu Hoán Thanh lại nói tiếp.
Trương Vinh Phương quay mặt vào tường vây, ôm Trương Hoán Thanh đã hôn mê, đưa lưng về phía thị vệ thị nữ chạy tới, đang thân mật nói chuyện với Tiểu Hoán Thanh.
Chỉ là không ai ngờ rằng, hai âm thanh đều truyền ra từ cổ họng của một mình hắn.
Nhìn từ phía sau, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tiểu Hoán Thanh nằm trong ngực Trương Vinh Phương, lộ ra chút xíu cái chân.
Thị vệ và bọn thị nữ nhìn thấy một màn ấm áp này, mới thả lỏng ra được, trên mặt hiện lên nụ cười, tự động rời khỏi đó.