Không hổ là cữu cữu, tiểu ma vương như Tiểu Hoán Thanh, vừa nhìn thấy cữu cữu đến đã lập tức ngoan ngoãn như vậy.
Trong lòng mọi người đều dâng lên ý nghĩ này.
Đối với Trương Vinh Phương, không ai không yên tâm. Dù sao cũng là thân nhân duy nhất của phu nhân, cũng là một trong những thân nhân gần gũi nhất với Tiểu Hoán Thanh.
Với lại trước đó Tiểu Hoán Thanh nói lời ác độc như vậy với Trương Vinh Phương, mà Trương Vinh Phương cũng không tức giận, tính tình không phải tốt bình thường thôi đâu.
Cho nên không ai tin là hắn lại có hành vi không tốt đối với Tiểu Hoán Thanh.
Rất nhanh, mọi người lại chậm rãi giải tán đi.
Trương Vinh Phương vẫn ôm Tiểu Hoán Thanh như cũ, hắn không đang tìm kiếm phụ kiện hình kiếm, mà là một tay không ngừng kiểm tra trên người Tiểu Hoán Thanh.
Lật mí mắt ra, vén tóc lên, lỗ mũi miệng lỗ tai, thậm chí các nơi trên người đều được kiểm tra toàn bộ một lần.
“Cữu cữu.” Lúc này thế mà Tiểu Hoán Thanh đã tỉnh lại ngoài dự liệu.
Thời gian tiểu tử này hôn mê hoàn toàn khác với dự đoán khi Trương Vinh Phương ra tay.
Sớm hơn thời gian dự tính không chỉ gấp đôi thôi đâu!
“Đừng sợ, cữu cữu ở đây.”
Bụp.
Lại là một tiếng vang trầm, hai mắt Tiểu Hoán Thanh lại trợn lên lần nữa, ngất đi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra toàn bộ trong ngoài, Trương Vinh Phương không phát hiện có bất kỳ vấn đề gì cả.
Hắn nghĩ, có thể nguyên nhân thực sự chính là cái phụ kiện hình kiếm màu tím kia.
Nhìn từ biểu hiện cấp thiết vừa rồi của Tiểu Hoán Thanh, khả năng này rất lớn.
Nghĩ đến đây, hắn muốn lấy phụ kiện đi, nhưng nếu lấy đi, rất có thể sẽ dẫn tới cảnh giác của Nghĩa Mạch - một trong bảy mạch Nho giáo.
Trước khi chưa biết rõ sau khi lấy phụ kiện đi có tạo thành tổn thương đối với Tiểu Hoán Thanh hay không, hắn vẫn không thể đem thứ này đi.
Lỡ như thứ này có liên quan đến an toàn sinh mệnh của Tiểu Hoán Thanh, cả hai ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, một cái chết cả hai cùng chết, một cái hưng cả hai cùng hưng, vậy thì phiền toái lắm.
“Cữu cữu. Ta muốn giết ngươi!” Đột nhiên Tiểu Hoán Thanh tỉnh lại lần nữa.
Đáng tiếc lời nói bị Trương Vinh Phương kịp thời phát hiện dùng một tay bịt lại. Âm thanh lập tức trở nên mơ hồ không hoàn chỉnh.
Nhóc lại mở miệng nhỏ ra cắn.
Răng rắc.
Đáng tiếc chưa mọc răng. Cắn lên da thịt cứng cáp như tấm thép của Trương Vinh Phương, ngược lại nó đau đến nỗi mình đầy mồ hôi.
“Đừng sợ. Cữu cữu ở đây mà.” Lúc này Trương Vinh Phương hoàn toàn không chú ý hắn đang nói cái gì cả, chỉ đang suy tư giải quyết việc này như thế nào.
Nhìn thấy Tiểu Hoán Thanh tỉnh lại rồi, hắn dùng một tay che miệng, một tay nhẹ nhàng gõ lên chỗ vừa rồi phía sau não.
Thế là Tiểu Hoán Thanh lại ngất đi lần nữa.
Không ngờ cứ như đã sinh ra kháng tính. Chưa tới mấy phút sau, Tiểu Hoán Thanh đã tỉnh lại.
Nhóc há miệng muốn mắng nữa.
Sau đó không đến hai giây, hai mắt đã trợn lên, lại ngất xỉu tiếp.
Trương Vinh Phương dùng một tay cố định hai tay Tiểu Hoán Thanh, một tay vuốt vuốt phụ kiện hình kiếm kia, đang tỉ mỉ nhìn hoa văn và tỏa văn trên đó.
Đúng vậy, bên trên phụ kiện này lại có một loại văn tự cực kỳ tương tự với tỏa văn.
Đáng tiếc, đã nhìn hồi lâu rồi mà hắn cũng chỉ nhận ra một chút nội dung trong đó, trong đó phần lớn nội dung là ca tụng ca ngợi quân tử chi nghĩa.
“Trừ vật liệu có hơi khác biệt ra, còn lại hình như không đặc biệt bao nhiêu…” Trương Vinh Phương trầm ngâm.
Sau đó hắn đeo phụ kiện lại lên người Tiểu Hoán Thanh.
Lúc này Tiểu Hoán Thanh đã tỉnh lại, muốn kêu to, sau đó đối đầu với con mắt đang suy tư của Trương Vinh Phương.
Toàn thân tiểu tử này rùng mình.
Trong thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, tiểu tử này đã bị đánh ngất xỉu tám lần liên tiếp. Lúc này cái gáy đau nhức kịch liệt.
Tiểu Hoán Thanh cảm thấy phụ kiện đã trở về trên người mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt chậm rãi khôi phục lại.
“Tỉnh rồi? Vừa nãy ngươi buồn ngủ quá, cữu cữu ôm ngươi ngủ một lát. Bây giờ đã tốt hơn một chút rồi phải không?” Trương Vinh Phương mỉm cười nói.
“Ngươi chờ….” Tiểu Hoán Thanh còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị Trương Vinh Phương kẹp cổ lại, không phát ra được chút âm thanh nào nữa.
“Còn muốn ngủ đúng không, vậy thì cứ nói thêm một lúc nữa là được mà, xem ra là tối hôm qua ngủ không ngon đây.”
Khuôn mặt tươi cười của Trương Vinh Phương chậm rãi mơ hồ trong tầm mắt Tiểu Hoán Thanh, tối đi, rồi biến mất.
Nhóc lại hôn mê một lần nữa.
Trương Vinh Phương nắm chắc cường độ rất tốt, dù sao cũng có Ám Quang Thị Giác cộng thêm khống chế huyết dịch ở phần cổ, lại thêm việc hắn biết y đạo, phương diện này sẽ không có ai chính xác hơn hắn được.
Chỉ là nhìn Tiểu Hoán Thanh lại ngủ say lần nữa, lúc này hắn đang suy xét. Nên trao đổi chuyện này với tỷ tỷ như thế nào.