Thế là hắn cứ ôm đứa nhỏ như vậy, ngồi đến hơn chín giờ đêm gần mười giờ, trong lúc đó tỷ tỷ và tỷ phu đến hai lần, nhìn thấy đứa nhỏ ngủ đến ngoan ngoãn yên tĩnh, cũng đều vui mừng rời khỏi.
Cuối cùng, khi Trương Vinh Phương giao Tiểu Hoán Thanh “ngủ say” cho thị nữ, thì sắc trời đã đến đêm khuya.
Hắn dứt khoát nghỉ ngơi ở căn phòng của Tiểu Hoán Thanh.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, hắn không tìm ra nguyên nhân, hắn đã quyết định, chờ trời sáng sẽ trao đổi với tỷ tỷ cho hết.
Bàn giao tình huống của Tiểu Hoán Thanh, nhân lúc nó còn nhỏ, còn kịp cứu vãn, giao cho hắn để đặt nền móng, có lẽ sẽ tốt hơn.
Hắn dự định thẳng thắn tiết lộ chân tướng về mình, về thực lực của mình, thân phận của mình với tỷ tỷ.
Để nâng cao độ tin cậy về phán đoán của hắn đối với Tiểu Hoán Thanh.
Trời mới vừa tờ mờ sáng.
Phủ Mộc Xích vẫn giống như thường ngày.
Trương Vinh Du đứng dậy sửa sang lại trang phục cho đứa nhỏ, sắp đặt việc ăn uống. Tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ thì chỉnh lý trên người, thay đổi quan phục, đi đến phủ nha đưa tin theo thông lệ.
Trương Vinh Phương, Lý Chân, và Trương Vinh Du, Tiểu Hoán Thanh đi cùng nhau, bốn người ngồi vào sảnh ăn sáng.
Lúc sáng sớm, sương mù mỏng mông lung, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng rao hàng của người bán hàng rong đi ngang qua bên ngoài.
Nước trái cây, sữa bò, bánh bao màn thầu, thứ gì cũng có, rất là náo nhiệt.
“Tính toán ra, từ sau lần bạo loạn trước, rất nhiều người chạy nạn vào trong thành, rồi ở lại không ít, bây giờ hình như các ngành các nghề đều phồn hoa hơn trước kia một chút.” Trương Vinh Du nghe tiếng rao hàng, đột nhiên hơi cảm khái.
“Là như thế này, trải qua nhiều mới hiểu được, chỉ có thành trì nào còn tồn tại, thành trì nào mới có thể ứng đối được với nguy hiểm uy hiếp như thế.” Lý Chân gật đầu đồng ý nói.
“Nhưng giá phòng trong thành càng ngày càng cao hơn, lại có quá nhiều người, hôm qua ta ra ngoài còn chứng kiến bên phía Thành Nam càng ngày càng nhiều lều mộc mới được dựng lên hơn. Chắc tất cả đều là để cho những người vừa đến đây ở.” Chẳng hiểu vì sao Trương Vinh Du lại nhớ tới mình và đệ đệ năm đó.
“Đều là người trong loạn thế, sống cũng không dễ. Thường Doanh, lát nữa mang mấy người ra ngoài cửa thành dựng lều phát cháo đi.” Nàng quay đầu phân phó.
“Vâng.” Quản sự đứng chờ một bên tên là Thường Doanh, lúc này nghe vậy, vội cúi đầu đáp.
“Tỷ tỷ là người có lòng nhân từ, chung quy vẫn không thể nhìn những người bình dân chịu khổ.” Lý Chân vươn tay nhẹ nhàng cầm mu bàn tay Trương Vinh Du.
Hai người bên này tán gẫu về biến hóa hiện giờ trong thành, bên kia, Trương Vinh Phương và Trương Hoán Thanh bốn mắt nhìn nhau.
Trương Vinh Phương thân thiết cười với cháu trai.
Trương Hoán Thanh há to miệng, thực ra vừa nãy tiểu tử ấy muốn mở miệng kiện cáo. Nhưng vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy cữu cữu cười một tiếng.
Nụ cười kia, giống dáng vẻ trong mơ hôm qua của nó như đúc.
Không đúng, rốt cuộc hôm qua là nó đã nhìn thấy trong mơ, hay là nhìn thấy trong lúc tỉnh táo, nó không phân biệt được.
“Ăn nhiều vào, ăn no rồi mới có sức lực mà học tập.” Trương Vinh Phương nhìn cháu trai ngoan ngoãn, cảm thấy mấy đứa con nít vẫn phải dạy bảo nhiều mới tốt.
“Vâng cữu cữu.” Tiểu Hoán Thanh ngoan ngoãn nói.
Trương Vinh Phương cắn bánh bao nhân thịt mấy miếng, uống rượu sữa ngựa vào trong bụng, rất nhanh đã hết ba lồng bánh. Ăn mười cái bánh bao lớn chừng quả đấm xong, coi như là lót dạ, mới quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ.
“Tỷ, một lúc nữa, về Tiểu Hoán Thanh, chỗ ta có mấy lời muốn tâm sự với tỷ, tỷ có rảnh không?”
Trương Vinh Du nhẹ nhàng thả sủi cảo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ. Phát hiện sắc mặt Trương Vinh Phương nghiêm nghị, rõ ràng là thật sự có chuyện quan trọng muốn nói.
Lúc này nàng trầm ngâm.
“Chắc một lúc nữa sẽ không có chuyện gì, ta có thể đoán được đệ muốn nói điều gì, chẳng qua thế cũng tốt, đệ và ta tâm sự cũng được.”
“Được.”
Ánh mắt Lý Chân một bên lóe lên, có chút tò mò, nhưng vẫn không nói gì.
Vấn đề về Tiểu Hoán Thanh, người nhìn thấy trong phủ không phải một người, tất cả mọi người đều có mắt.
Thực chất, nàng cũng từng tán gẫu với Trương Vinh Du về việc này sau lưng. Cho nên cũng có thể hiểu vấn đề lúc này Trương Vinh Phương muốn nói là gì.
Trương Hoán Thanh ăn bữa sáng xong, ngồi một bên trùm đầu không nói gì, cứ như chuyện mới vừa xảy ra hoàn toàn không có quan hệ gì với nó.
Sau nửa canh giờ, kết thúc bữa sáng, Tiểu Hoán Thanh bị kéo đi học ca sáng.
Trương Vinh Phương và tỷ tỷ Trương Vinh Du tản bộ trong một khu rừng nhỏ tại hậu viện, bốn góc chung quanh ẩn hiện thị vệ bảo vệ.
Rõ ràng từ sau lần bị tập kích đêm lúc trước, đề phòng trong phủ đã trở nên sâm nghiêm hơn rất nhiều.