Tiết Đồng lẳng lặng nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười phá lên.
“Không sao, thực ra, cho dù không có trận đồ phía ngoài, thì một mình ta dùng sức cũng có thể giải quyết tình huống này được, chỉ là phải hao phí nhiều sức hơn chút thôi. Chúng ta làm lại nào.”
“Tiên sinh nói thật chứ? Quả đúng là đại tài!” Trương Vinh Phương nghiêm túc chắp tay nói.
Tiết Đồng không nói nhảm nữa, dưới chân giẫm mạnh.
Bộp!!
Mặt đất hơi chấn động, tất cả trận văn rền vang ánh sáng mãnh liệt, sáng lên ánh sáng màu trắng.
Từng vòng từng vòng trận văn giống như ao nước, trong đó có tỏa văn màu trắng sáng ngời chuyển động trong trận pháp như đàn cá, ở trong hai vòng tròn có Trương Vinh Phương và Tiết Đồng chia ra đứng.
“Thông minh chi tâm, thông chuyển thông thức, mở!!”
Bỗng nhiên, Tiết Đồng nhanh chóng kết xuất từng thủ ấn phức tạp, đồng thời bạch quang dưới chân lan tràn lên, chốc lát đã nhuộm toàn thân ông ta thành màu trắng.
Chỉ là lúc ông ta quay đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương, đối phương lại rời khỏi vị trí trận pháp từ sớm.
“Tiểu hữu làm thế là ý gì?” Sắc mặt Tiết Đồng bình tĩnh nói.
“Nếu tiên sinh cũng đã làm rồi, thì cần gì phải nhiều lời chứ?” Trương Vinh Phương hỏi lại. “Sợ là nghi thức trận pháp ở nơi này không phải có hiệu quả ngăn cách Nguyện Nữ đúng không?”
Tiết Đồng có hơi nhíu mày.
“Không ngoài dự đoán của ta, quả thực tiểu hữu rất thông minh, tỏa văn này có khác, có thể người bình thường đến cả nghe nói còn chưa từng được nghe nói qua, tiểu hữu lại có thể nhận ra một phần lớn. Thật đúng là hiểu nhiều biết rộng.”
“Rốt cuộc tiên sinh có mục đích gì?” Lúc này Trương Vinh Phương không diễn nữa, nghiêm mặt nói.
“Mục đích?” Tiết Đồng lắc đầu: “Tư chất của tiểu hữu đúng là cực hiếm thấy trên thế gian, nay lại đang gặp thiên hạ loạn lạc, lẽ phải suy đồi, lão phu thấy tiểu hữu đã thành Tông Sư mà lại nhà nhỏ thành nhỏ, không muốn phát triển, chung quy trong lòng cũng dâng lên suy nghĩ hận không thể dùng thân thay vào.”
Ông ta dừng một chút.
“Tiểu hữu không chỉ có thiên tư tuyệt đại như thế, bây giờ tuổi mới hai mươi, đã bước vào cảnh giới Tông Sư, tự sáng tạo ra Nhân Tiên chi đạo, có thể so sánh với Đế Sư năm đó. Bây giờ, nếu ngươi đã tự nguyện làm người bình thường, thế thì cứ nhường thân thể ngươi cho ta đi? Cũng có thể ra ngoài kiến tạo một phen đại sự!”
“Tiên sinh, quả nhiên là chưởng giáo Đại Đạo Giáo?” Trương Vinh Phương thở dài nói.
“Ngươi còn trông cậy vào mấy tên tàn thần sau lưng?” Tiết Đồng cười. “Yên tâm đi, ở đây đã ngăn cách tất cả cảm ứng của thần phật, cho dù trên người ngươi có ký hiệu đặc biệt, cũng vô dụng thôi.”
“Tiên sinh, chẳng lẽ ngài lại cảm thấy vãn bối không còn sự tương trợ của thần phật sau lưng nữa, thì chỉ là một kẻ tàn phế thôi ư?” Trương Vinh Phương kinh ngạc nói.
“Thử một chút xem?” Tiết Đồng cười nói.
“Được.” Trương Vinh Phương đồng dạng cười.
Đúng lúc này, một bóng đen im hơi lặng tiếng nhào ra khỏi cái bóng sau lưng Trương Vinh Phương.
Nó cứ như quái vật đơn thuần do bóng tối tạo thành, cầm đoản kiếm đen nhánh trong tay, không có dấu hiệu nào mà tàn nhẫn đâm vào phía sau vị trí chính giữa trái tim của Trương Vinh Phương.
Phụt! !
Đoản kiếm đâm thật sâu vào, vặn xoắn.
Cơ thể có lớp phòng ngự kinh khủng của Trương Vinh Phương, khi ở trước mặt hắn lại cứ như một tờ giấy, dễ dàng bị đâm rách.
“Ma binh Tinh Thành, năm đó lão phu dùng một tay cầm nó, liên tiếp chém rớt linh hạch của ba tên Linh Tướng tà giáo.” Tiết Đồng thở dài: “Binh khí này chỉ chém vào tâm ý, không chém thân thể. Ngươi có thể chết dưới tay binh khí này, cũng được coi như là vinh hạnh của ngươi.”
“Trái tim, của ta.” Sắc mặt Trương Vinh Phương thoạt trắng bệch, tay che tim thật chặt, máu không ngừng nhỏ xuống từ thương thế ở giữa trái tim.
“Tiên sinh. Thì ra ngươi, vẫn luôn lừa gạt ta sao!?” Hắn khó tin mà nhìn Tiết Đồng.
“Không phải là lừa gạt, chỉ là yêu thích tiểu hữu quá mức thôi, tạm thời muốn đổi cách sống khác.” Tiết Đồng lắc đầu cười nói.
“Nói như vậy, tiên sinh không phải chưởng giáo Đại Đạo Giáo gì cả, mà là có thân phận khác nữa?” Trương Vinh Phương cắn răng nói.
“Thương thế này cũng không đến nỗi tiễn ngươi đi gặp ông bà đâu, tiểu hữu đang nói nhảm à?” Tiết Đồng bật cười.
“Bị tiền bối nhìn thấu rồi.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương khôi phục lại bình thường, tay che tim cũng buông ra, lộ ra một lỗ máu máu thịt be bét.
Chỉ là trong cái lỗ máu kia, trái tim hoàn toàn không còn bóng dáng đâu nữa. Chỉ đơn thuần là một lỗ vết thương lớn.
“Chẳng qua nhát đâm này thật sự rất đau đấy.” Hắn nói khẽ.
“Vậy thì từ bỏ luôn đi?” Tiết Đồng nói.
“Bỏ cuộc?” Đột nhiên Trương Vinh Phương cười phá lên. “Tại sao tiền bối lại ngây thơ như vậy? Nếu hôm nay thứ mà ngươi ỷ vào cũng chỉ có tên tiểu tử người không ra người quỷ không ra quỷ sau lưng ta, vậy….”