"Rõ!" Trong lòng bốn người hiểu rõ, mơ hồ dâng lên một tia nhiệt huyết sôi trào.
Nhân Tiên quan biến mất lâu như vậy, rốt cuộc sắp thực sự nhe răng cho mọi người xem rồi.
"Sư phụ, xin hỏi thời gian hành động là khi nào?" Thường Ngọc Thanh hỏi.
Nàng là người Linh duy nhất trong quan, mặc dù là người Linh bị từ bỏ, nhưng tâm trạng lúc này vẫn còn ít nhiều có chút phức tạp.
"Không phải sợ, chỉ là một lần hành động tất cả mọi người hiểu ngầm với nhau." Trương Vinh Phương mỉm cười đáp lại.
Hắn nhấn mạnh lên bốn chữ tất cả mọi người.
Thường Ngọc Thanh có chút hiểu ra.
Đến khi nàng làm rõ suy nghĩ của mình rồi, hồi hồn lại, trước mắt đã không thấy bóng dáng Trương Vinh Phương đâu.
"Các ngươi đi liên hệ các đạo nhân huyết duệ đời thứ nhất, mười ngày sau, năm mươi người đầu tiên theo ta đi Minh Ngô Sơn."
Một giọng nói lơ lửng bay đến từ trong gió nơi xa.
Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn sương mù mông lung nơi biên giới Nhân Tiên đài, trong lòng hiểu ra.
Quan chủ hiện giờ rốt cuộc quyết định đứng chung một chỗ với Nghĩa Minh rồi.
Vụ vây giết lần trước khiến hắn thật sự hiểu được rằng, Nhân Tiên quan đã định trước là sẽ đối lập với rất nhiều giáo phái.
Cho dù là Nhạc Đức Văn cũng không thể bảo vệ trông nom bên này toàn phương diện được.
Vậy nên…
*
*
*
Phủ Vu Sơn.
So với Vu Sơn một năm trước, giờ đây tòa thành trì này còn lớn hơn trước cả một vòng, giống một kẻ ăn mập lên, cứng rắn xây thêm hơn mười quảng trường cư dân và chợ ở bên ngoài.
Trước phủ Mộc Xích.
Lúc này Trương Vinh Phương mặc bộ y phục hàng ngày, đứng ở trước cửa, nhìn bảng hiệu đang thay đổi.
Tính từ lần đến đây cuối cùng thì đã là hai tháng trước rồi.
Từ sau khi hiểu được tâm tư của tỷ tỷ, hắn chung quy càng ngày càng ít tới nơi này.
Lúc đầu hắn đi tới phủ Vu Sơn ẩn cư, là vì chiếu cố gần gũi một nhà của tỷ tỷ, nhưng hôm nay…
"Ồ, là Vinh Phương thiếu gia đã trở về rồi!" Người gác cổng liếc mắt đã nhận ra thân phận của Trương Vinh Phương từ xa, vội vã chủ động nghênh đón.
Tuổi của người gác cổng hơi lớn, cũng là bốn mươi mấy tuổi, lúc này thấy Trương Vinh Phương là mỉm cười thật lòng.
Không vì cái gì khác, chỉ vì bình thường Trương Vinh Phương là người có thái độ đối với hạ nhân và hộ vệ ôn hòa nhất.
Hắn không lớn lối đè ép, đối mặt ai cũng đều giao lưu bình đẳng, cũng sẽ kiên nhẫn nghe người ta nói hết lời, loại tôn trọng theo bản năng này, thật ra mới là điều rất nhiều hộ vệ người gác cổng và hạ nhân coi trọng nhất.
"Là lão Lô à. Không phải tấm biển cũ vẫn còn ổn sao? Tại sao lại phải lấy xuống thế?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Vinh Phương gia ngài không biết à? Lão gia lên chức rồi! Lần này là chuẩn bị rời khỏi nơi đây, đi Dung Châu nhận chức phủ doãn." Người gác cổng lão Lô trả lời.
"Vậy à?" Trương Vinh Phương hồi tưởng lại gần đây mình đang bế quan, hình như đã rất lâu rồi không có xem tin bên tỷ phu. Hắn có chút thẫn thờ.
"Phu nhân đâu rồi? Đang trong phủ à?" Hắn hỏi.
"Phu nhân đi chơi vườn với hai người bạn rồi." Lão Lô nói: "Vinh Phương thiếu gia ngươi không biết chứ, tháng trước trong phủ thay đổi toàn bộ cung phụng. Hiện tại người tới toàn là đại nhân vật có khí thế mạnh đến nỗi không tưởng tượng được, so với trước kia, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã cảm giác mạnh đến nỗi chịu không nổi!"
Ông ta là người gác cổng, tầm mắt đó là không thể chê vào đâu được, chỉ là không biết nhiều chữ lắm, cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung. Chỉ biết là dùng lời với trình độ hình dung đơn giản.
"Vậy sao?" Trương Vinh Phương hơi nheo mắt lại.
Hắn đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.
Từ sau khi cháu trai khôi phục bình thường, thể hiện ra tư chất kinh khủng, Nho giáo phái không ít vũ lực cao đến đây bảo vệ.
Lúc này là quang minh chính đại đứng ra nhúng tay.
Điều này nói rõ, cháu trai Trương Hoán Thanh hẳn đã được bọn họ thừa nhận.
"Đi thôi, vào xem sao." Trương Vinh Phương nói.
"Mời ngài vào!" Lão Lô vội vàng cười dẫn đường.
Hai người đi qua cửa chính, theo phiến đá Thanh Hoa đi thẳng vào bên trong.
Rất nhanh thì tới nội viện, lão Lô không thể đi vào, nên đổi thành một hảo thủ trẻ tuổi mặc trang phục xám trắng, đai lưng bạch ngọc dẫn đường.
Trương Vinh Phương không có đi loạn, mà là đi thẳng hướng viện của cháu trai Trương Hoán Thanh.
Trong sân, lúc này Trương Hoán Thanh đang vùi đầu dùng bút nhỏ bắt chước theo bảng chữ mẫu của danh gia.
So với một năm trước, lúc này tiểu tử này lại lớn không ít, nhìn trông giống như một thằng bé năm sáu tuổi rồi.
Cộng thêm một thân trường sam màu xanh đậm, đầu đội khăn trắng, đã có một tia khí thế mơ hồ lộ ra.
"Cữu cữu ngươi tới." Lão giả tóc đen đang nhắm mắt khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở một bên bỗng mở mắt nói khẽ.
"Cữu cữu…?" Tiểu Hoán Thanh dừng bút trên tay: "Ta không muốn nhìn thấy hắn. Mạnh gia gia, ngươi ra tay đánh đuổi hắn đi được không?"