Hồi tưởng lại tao ngộ bi thảm bị bắt đánh ngất mãi trước đây, hiện tại trong lòng tiểu tử này còn có chút phiền toái không nói ra được.
"Ngươi xác định chứ?" Lão giả nhàn nhạt nhìn tiểu tử này một cái.
"Xác định." Tiểu Hoán Thanh nghiêm mặt nói: "Bây giờ ta đã khác xưa rồi. Không phải các ngươi nói, sau khi được kiếm linh thừa nhận thì ta sẽ là người thừa kế chân chính đó sao?"
"Cho nên?" Sắc mặt lão giả không thay đổi.
"Cho nên ta không muốn gặp hắn. Mặt khác, hắn là một võ giả cao phẩm, trước đây lại dám ra tay với ta. Không phải ngài thường nói, lấy ơn báo oán, lấy cái gì trả ơn sao?
Cho nên vẫn xin ngài giúp đỡ ra tay dạy dỗ hắn một chút. Chuyện năm đó ta còn nhớ rõ ràng lắm." Tiểu Hoán Thanh chân thành nói.
Lão giả nhìn tiểu tử này, trong mắt hơi lộ ra vẻ hài lòng.
Tiểu Hoán Thanh lúc này đúng là không còn thô bạo như lúc trước, cũng biết dùng đạo lý để võ trang cho bản thân, giữ gìn tính chính đáng khi ra tay.
Điều này đối với một đứa trẻ mới một hai tuổi đã là vô cùng khó có được.
Rất nhiều đứa trẻ ở cái tuổi này, phỏng chừng ngay cả lời đều nói không rõ.
"Mặc dù không phải là quá đúng, nhưng lần này, ta sẽ giúp ngươi ra tay một lần."
"Tạ ơn sư phụ!" Tiểu Hoán Thanh tức khắc vui vẻ, nhưng vẫn giữ nét mặt ổn định, không có lộ ra vẻ đại hỷ.
Lão giả đứng lên, vỗ bụi trên vạt áo, xoay người đi hướng cửa viện.
Vừa lúc Trương Vinh Phương cũng bước đến gần từ bên ngoài.
Hai người chạm mặt nhau ở cửa.
"Mạnh Hối lão sư?" Trương Vinh Phương nhìn lão giả trước mặt: "Hoán Thanh đâu? Ta đến xem hắn."
"Bây giờ hắn không giống như trước kia, không phải ngươi muốn xem là có thể xem được." Lão giả Mạnh Hối bình tĩnh nói: "Trở về đi."
"???" Trương Vinh Phương không biết ông ta đang nói cái gì: "Mạnh Hối lão sư, thân làm cữu cữu, ta cũng chỉ có một cái đứa cháu trai như vậy thôi, thế nên bất cứ lúc nào ta cũng cần phải kiểm tra xem hắn có đi sai đường không."
Hắn nhìn đối phương với vẻ khó hiểu.
"Thế nên, lời này của ngài là có ý gì?"
"Hắn không muốn gặp ngươi. Vậy nên…" Mạnh Hối cau mày nói.
"Làm gì có cháu trai nào không muốn gặp cữu cữu? Mạnh lão sư ngài bị lừa rồi." Ánh mắt Trương Vinh Phương chợt lóe, nhất thời cười rộ lên.
"Đứa trẻ kia chính là có điểm này không tốt, lời nói khác với suy nghĩ. Thật ra trong lòng của hắn vẫn nhớ ta cực kỳ. Chẳng qua là ngại nói ra mà thôi."
Vụt!
Trong nháy mắt thân hình hắn mờ đi, rồi đột nhiên lướt qua bên cạnh Mạnh Hối.
Chỉ một lát đã đến bên cạnh Trương Hoán Thanh.
"Đúng không? Tiểu Hoán Thanh? Có phải rất muốn gặp ta không?"
Hai tay của hắn nhẹ nhàng đặt trên vai Tiểu Hoán Thanh.
Tóc gáy khắp người tiểu tử này đều dựng hết cả lên, cảm giác giống như một con thỏ trắng nhỏ bị con thú dữ theo dõi, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Lần này, không chỉ là Tiểu Hoán Thanh chấn động sợ hãi.
Mạnh Hối và cao thủ Nghĩa Mạch âm thầm bảo vệ bên cạnh cũng đều chấn động kịch liệt trong lòng.
Chỗ tối xung quanh viện, từng luồng khí cơ sắc bén theo bản năng tiết lộ ra ngoài.
Đây đều là người mà Nghĩa Mạch phái tới bảo vệ Trương Hoán Thanh.
Ánh mắt thờ ơ lúc ban đầu của Mạnh Hối lập tức trở nên nghiêm túc dị thường.
Lúc nãy ông ta thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp, hoàn toàn không có dự liệu được đối phương sẽ lướt qua cạnh mình.
Ông ta xoay người lại nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương.
"Thân pháp tốt thật, là tại hạ nhìn lầm rồi." Ông ta vẫn nghe nói, người cữu cữu là Trương Vinh Phương này có xuất thân thấp hèn, từ nhỏ tuy có thiên phú không tệ, nhưng thời gian tập võ quá muộn, làm trễ nải quá nhiều, hôm nay có thể đạt được cao phẩm đã là vô cùng khó có được.
Thế nhưng hiện tại xem ra… Đây không phải là cao phẩm gì cả, mà là Siêu Phẩm mới đúng! Tất cả mọi người bọn họ đều đã nhìn nhầm!
Trương Vinh Phương lại nhếch miệng mỉm cười.
"Tiểu Hoán Thanh, nào, nói cho cữu cữu nghe. Ngươi có muốn gặp ta không?" Ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua trên gương mặt láng mịn của đứa trẻ.
Móng tay sắc bén lạnh như băng, coi như là dùng mặt trái để đụng chạm cũng làm cho sự sợ hãi trong lòng Tiểu Hoán Thanh dần dần càng ngày càng đậm, càng ngày càng cao.
"... Muốn." Tiểu Hoán Thanh cắn chặt răng, bỗng lộ ra một nụ cười chân thành: "Ta rất nhớ cữu cữu!"
"Thê sao? Vậy là tốt rồi." Trương Vinh Phương cũng lộ ra nụ cười chân thành tương tự.
Thời gian một năm, hắn đã tăng tất cả mọi thứ có thể tăng lên tới mức cực hạn.
Các loại võ học kỹ năng trên thanh thuộc tính đều lên đến cực hạn, còn dư lại cơ bản đều là điều kiện chưa đủ, không cách nào tăng lên được nữa.
Mà thuộc tính trị số sinh mệnh cũng rốt cuộc đột phá một nghìn.
Hắn của hôm nay cũng thực sự cảm thấy, mình có thể bắt đầu thử thành lập nên một bến cảng an toàn chân chính hoàn toàn chỉ thuộc về bản thân.