Đây cũng là mục tiêu ngay từ đầu của hắn, mục tiêu cuối cùng nhất.
Khoanh lại phạm vi thế lực.
Đây cũng là điều hắn định đứng ra làm.
Mượn chuyện thắt cổ Hải Long để bày ra thực lực thế lực, sau đó xác định rằng khu vực phủ Vu Sơn sẽ thực sự trở thành phạm vi thế lực của mình.
Mà không phải giống như trước đây, trốn trốn tránh tránh, mượn Nhạc sư phụ mới miễn cưỡng an ổn được.
Hiện tại hắn đã hoàn thành chuyện biên soạn đạo điển Nhân Tiên quan, cũng đã sửa soạn lại mấy lần, cũng mạnh mẽ kéo trở về lượng lớn huyết duệ, đã có thể thử thực sự tự lập môn hộ.
"Nghe nói các ngươi định rời đi?" Trương Vinh Phương lại hỏi lần nữa.
"Đúng vậy. Phụ thân được điều nhiệm đến Dung Châu, bọn ta cũng phải đi cùng." Tiểu Hoán Thanh thế mà lại cái gì cũng hiểu.
"Dung Châu à… cách nơi này cũng không xa lắm, chỉ có năm, sáu trăm dặm." Trương Vinh Phương nói.
"Vinh Phương tiên sinh, có phải sư thừa* Nhân Tiên quan?" Mạnh Hối ở một bên bỗng lên tiếng dò hỏi.
*Sư thừa là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy.
"Ngươi biết?" Trương Vinh Phương nhìn người này.
"Đương nhiên rồi, bọn ta và Nhân Tiên quan nước giếng không phạm nước sông, nhưng lại khinh thường tiên sinh, ta xin lỗi trước." Mạnh Hối ôm quyền cúi người hành lễ.
"Nghĩa Mạch các ngươi… cũng muốn đi?" Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi.
Thật ra trong lòng hai bên Nhân Tiên quan và Nho giáo biết rõ sự tồn tại của đối phương, nhưng Nhân Tiên quan đóng cửa làm buôn bán, thành viên ẩn tu chiếm đa số.
Nghĩa Mạch Nho giáo càng là hoàn toàn ẩn giấu, thành viên xuất quỷ nhập thần, hai bên vẫn không có va chạm tiếp xúc gì.
"Đương nhiên. Người thừa kế bây giờ ở đâu, bọn ta liền ở đó. Người thừa kế có được sự thừa nhận chính là hy vọng của bọn ta trong tương lai." Mạnh Hối trả lời.
"Tương lai sao?" Trương Vinh Phương bỗng nhiên có chút cụt hứng.
Đây là tỷ tỷ hi vọng được, cũng là nàng truy cầu đạt được.
Hắn véo nhẹ má của Trương Hoán Thanh.
"Rời khỏi nơi này cũng tốt, nơi này lắm thị phi, sau này cữu cữu sẽ thường xuyên đến thăm ngươi. Yên tâm đi."
Tiểu Hoán Thanh: "Cảm ơn." Thật ra tiểu tử này tuyệt đối không hề muốn cữu cữu đến thăm, nhưng cảm nhận được bàn tay to như gọng sắt đang đặt trên vai, tiểu tử này biết, mình mà không nói chuyện cho đàng hoàng thì xác định chắc chắn sẽ ăn đấm sắt tình yêu cho coi.
Nó đã nhìn ra từ ánh mắt của cữu cữu.
Vốn cho rằng cữu cữu chỉ là thiên tài cao phẩm phổ thông, lại không ngờ được đã đánh giá thực lực của cữu cữu quá thấp. Ngay cả Mạnh gia gia cũng bị lướt qua bên cạnh, không thể ngăn cản được.
Nói cách khác, nói không chừng cữu cữu còn mạnh hơn Mạnh gia gia là Siêu Phẩm!
Lúc này trong lòng Tiểu Hoán Thanh đã tính toán đại khái ra thực lực của cữu cữu. Trong lòng cũng càng thêm chấn động không ngớt, lại càng không dám lộn xộn.
"Vinh Phương, ngươi đã đến rồi à!?" Bỗng cửa viện lại truyền đến một giọng nói.
Trương Vinh Du bước vào trong viện cùng hai thị nữ. Khi nhìn thấy Trương Vinh Phương, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, vội vàng bước nhanh tới gần.
"Đã bao lâu rồi đệ không có tới hả?" Nàng vẫn giống như trước đây, dịu dàng xinh đẹp, giọng nói lo lắng giống như nước suối trong vắt, khiến người ta chỉ nghe âm sắc thôi đã có thiện cảm nhè nhẹ.
"Đúng là đã lâu không gặp." Trương Vinh Phương gật đầu nói. Lúc này hắn đã biết được tình huống hiện giờ của tỷ tỷ thông qua mạng lưới tình báo của Nhân Tiên quan và Nghịch Thời hội.
Trương Vinh Du bây giờ đã mẫu bằng tử quý (mẹ vinh hiển nhờ con), thành nhân vật quan trọng trong Nghĩa Mạch Nho giáo. Không biết nàng làm như thế nào, bản thân thế mà còn giúp Nghĩa Mạch liên hệ với học cung.
Hôm nay toàn bộ Nho giáo, hình như cũng đang mưu đồ cái gì đó.
Ngay cả Đông Phương Mục, trước đó không lâu cũng rời khỏi Vu Sơn, có người nói muốn đi làm một chuyện quan trọng.
Đại nho, học cung, thất mạch, tất cả thế lực Nho giáo giống như trong vòng một đêm nhất tiếu mẫn ân cừu*, bắt đầu tiếp xúc nhiều lần.
*cười một tiếng xoá hết oán thù.
"Là tỷ làm sai chỗ nào rồi sao? Vì sao lâu như vậy đệ mới đến xem tỷ một lần?" Lúc này Trương Vinh Du dịu dàng hỏi.
Hiện giờ nàng sự nghiệp thuận lợi, thành công dung nhập vào gia tộc đại quý tộc người Linh, giúp phu quân tiến lên cao hơn, mà sau khi hoàn thành chuyện lớn lần này, nàng cũng sắp nước lên thì thuyền lên.
Cho dù có hơi chọc phải một ít kẻ địch khác cũng không quan trọng, so với cái mình đạt được và thu hoạch, chút giá ấy không coi vào đâu.
"Chỉ là sắp phải ra ngoài làm việc, trước khi đi đến gặp một mặt thôi." Trương Vinh Phương mỉm cười, không có trả lời.
Lúc này, Nghịch Thời hội dự định chân chính mở màn, lấy đi một thứ từ Tây tông.