Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1466 - Chương 1466 - Khí Cơ (9)

Chương 1466 - Khí cơ (9)
Chương 1466 - Khí cơ (9)

Xì!

Pháo hoa bay vút lên trời, oành một tiếng nổ tung.

Cùng lúc đó, bóng người trong tầm mắt Thiên Tượng bỗng nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Oành!!!

Lúc này, đồng thời cũng có tiếng pháo nổ rền vang ngay phía trước.

Ánh sáng đỏ của pháo hoa lóe lên khiến khuôn mặt của tất cả những người ở đây đều đỏ rực.

Thiên Tượng cẩn thận nhìn lại phía sau, sau khi xác định không phát hiện người vừa rồi, trong lòng lúc này mới thấy yên tĩnh lại.

Hắn ta quay đầu nhìn về phương xa ở phía trước, nơi đó từng mảnh cây cối, lúa mì đều bị bẻ gãy, ngã rạp xuống, tiếng kim loại va chạm như sấm không ngừng vang vọng lại, đây là dư âm của cuộc đánh nhau giữa Áo Đô Na đại nhân và Thiên Bằng.

Hai người cuối cùng chính thức triền đấu.

“Không có Thiên Bằng ám sát, tập kích bất ngờ, những người Nghịch Thời hội còn lại chẳng có gì đáng ngại.” Hắn ta trầm giọng nói.

“Nói vậy, Thần Tướng Áo Đô Na đại nhân đã đi thật rồi?” Một giọng nam vang lên sau lưng hắn ta.

Thiên Tượng bỗng nhiên giật mình, vọt tới phía trước kéo dài khoảng cách, sau đó mới quay lại nửa chừng, nhìn lại phía sau.

Chẳng biết lúc nào bỗng nhiên có một người đứng phía sau.

Người này mặc một đạo bào huyết sắc, trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ, sắc mặt trắng nõn, hai mắt giống như vòng xoáy đỏ như máu, sâu thẳm hơi đen.

Lúc này Chu Phong Vũ là Liệt Tướng cũng phát hiện ra không ổn, tuy chậm hơn Thiên Tượng một tí, nhưng thực lực hắn ta cũng đường đường là Đại Tông Sư. Có thể tham gia chiến dịch cục bộ khá quan trọng này cũng là bởi vì hắn ta là người cẩn thận, có kinh nghiệm nhiều lần phối hợp vây quét các cường giả đứng đầu.

Thấy điều bất thường, hắn ta cũng nhanh chóng tránh ra, kéo dài khoảng cách, tỏ vẻ cảnh giác.

Giữa tiếng soàn soạt, các cao thủ xung quanh cực kỳ hoảng sợ, dồn dập tản ra.

Họng súng, binh khí đều đồng loạt nhắm vào Trương Vinh Phương ở trung tâm.

“Ngươi là ai? Làm sao vào được đây?”

Chu Phong Vũ lạnh lùng nói, nơi này là trung tâm nội địa của quân Phụng Linh, đối phương có thể dễ như trở bàn tay đi vào nơi này, rõ ràng không phải người bình thường.

Hắn ta và Thập Nhị Ngân Lân phó tướng phía sau đều hơi thay đổi sắc mặt, không tự chủ dồn dập tản ra, tạo thành một đội hình giống như bông hoa. Bao vây Trương Vinh Phương ở giữa.

Một tia áp bức như có như không liên hợp từ trên người bọn họ, hòa làm một thể, khuếch tán về phía Trương Vinh Phương.

“Ta chỉ thấy không có ai chú ý đến ta nên mới tiến vào.” Trương Vinh Phương nhìn chung quanh, chung quanh rậm rạp chằng chịt nòng súng mũi đao, đối với hắn mà nói tựa như không có bất kỳ lực uy hiếp nào.

“Giống như… thế này…”

Trong chốc lát, thân hình Trương Vinh Phương dần dần mờ đi rồi biến mất.

Một hư ảnh màu đỏ giống như tia chớp, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể của tất cả Thập Nhị Ngân Lân phó tướng.

Phụt phụt phụt phụt phụt.

Âm thanh đâm thủng máu thịt liên tục không ngừng vang lên cùng với tiếng súng nổ tung xung quanh.

“Quá nhanh!!!”

Chu Phong Vũ và Thiên Tượng đồng thời kinh hãi, hai người đồng loạt triển khai thân pháp đuổi theo. Nhưng căn bản chênh lệch tốc độ với đối phương quá lớn.

Chu Phong Vũ thực lực yếu hơn, thậm chí còn không đuổi kịp tàn ảnh, chỉ có thể thể trơ mắt nhìn Thập Nhị Ngân Lân lần lượt bị đâm xuyên qua ngực như xiên thịt, từng người từng người ngã xuống đất không dậy nổi.

Chung quanh một mảnh xôn xao.

Một vị tướng quân tinh nhuệ của quân Phụng Linh rống lớn một tiếng, ra lệnh thay đổi đội hình, dồn dập lấy những chiếc bình nhỏ màu trắng từ trong ngực ra, mạnh mẽ ném lên trời.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Toàn bộ bình nhỏ nổ tung giữa không trung, hóa thành từng mảng bột phấn màu trắng xám lớn, rơi lả tả xuống.

“Chấn!”

Một người ném một cây châm lửa ra.

Giống như giọt nước nhỏ vào chảo rán, bột phấn trong không khí bỗng nhiên bùng cháy.

Ầm ầm!!!

Một vòng quầng sáng lấy cây châm lửa làm trung tâm, bùng nổ dữ dội ra bốn phía, lan rộng ra xa.

Trong nháy mắt này, tất cả quân Phụng Linh giống như đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều dùng khiên tay che đầu và mặt, ngồi xổm xuống.

Quầng sáng nổ tung bất ngờ xẹt qua cơ thể Trương Vinh Phương với tốc độ ánh sáng. Sau đó, hắn ngạc nhiên khi phát hiện tốc độ của mình thế mà chậm lại một chút. Chậm hơn ít nhất 20%.

“Đây là thủ đoạn gì, hình như có chút giống uy áp của Thần Phật?”

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, bỗng nhiên tránh được đòn tấn công của một người bên cạnh.

Ở đây, người duy nhất có thể theo kịp tốc độ của hắn chỉ có một mình Thiên Tượng.

Là một Linh Tướng, Thiên Tượng cũng là cao thủ đỉnh cấp duy nhất không sợ chết, có can đảm lao về phía trước.

“Là ngươi?” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, nhận ra thân phận của Trương Vinh Phương: “Lần trước, Nghịch Thời hội đã nhục nhã ta. Lần này, ngươi tự chui đầu vào lưới, cho là mình có thể trốn thoát sao?”

Bình Luận (0)
Comment