“Vậy mới vừa rồi ngươi còn nói, mấy phút sau là có thể ra ngoài?” Trương Vinh Phương kinh ngạc hỏi.
“Không phải quán chủ nghĩ là nhóm cao thủ trong Minh, trừ ngươi ra thì còn lại đều là phế vật hết đó chứ?” Nhiễm Hân Duyệt cười.
“Ý ngươi nói là!?” Hai mắt Trương Vinh Phương nhíu lại. “Còn trận vị khác?”
“Không tệ.”
Nhiễm Hân Duyệt cười cười.
“Nho giáo đã dám nhúng tay vào chuyện lần này, cũng coi như là hoàn toàn phá hoại triệt để sự ăn ý với chúng ta trước đó. Như vậy nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học cả đời khó quên. Bây giờ Tây môn chủ đã chia các cao thủ ra, đi đến hai trận vị còn lại để phá hủy hạch tâm!”
“!?” Phá hủy hạch tâm?
Trương Vinh Phương sửng sốt.
Đột nhiên hắn biến sắc, dưới chân ầm vang làm sụp đổ nền đất, người hắn đã hóa thành tơ máu, phóng tới phương hướng của giọt máu trong ngọc bội giữa sương mù.
*
*
*
“Trận pháp quân thế mượn thần uy của Địa Mẫu, dung hợp sức mạnh Quân Tử kiếm của Nho giáo, hội tụ thành đại trận văn khí, quân thế, thần uy dung hợp một thể. Quả thực tác phẩm cỡ này không hề tầm thường, hẳn là trước kia Thần Tướng Áo Đô Na diệt giáo để lại.”
Chủ tướng Nghịch Thời hội Tây Môn Vũ, lúc này tính cả người bên cạnh đang cùng nhau phóng tới một trận vị khác trong quân Phụng Linh.
Thân pháp bọn họ như yến, nhẹ nhàng di chuyển lấp lóe phía trên quân sĩ, tốc độ cực nhanh.
“Lần này chúng ta cần phải nhân cơ hội, phá hủy trận bàn triệt để, loại đồ vật mê hoặc thần linh bực này, bớt được miếng nào hay miếng ấy!” Giọng Tây Môn Vũ lạnh lùng nói.
“Đã hiểu!” Cực Cảnh đi cùng với tốc độ cực cao bên cạnh trầm giọng nói.
Ba trận vị, một cái đã bị Nhân Tiên quan phá hủy, một cái khác thì do Thiên Nữ ra tay, cái mà bọn họ xuất thủ chính là cuối cùng, cũng là phần trung tâm.
Thân pháp hai người như điện, không ngừng phá vỡ lớp sương trắng trong cánh rừng, phóng đến mắt trận trong sương mù.
Chỉ chốc lát sau, giữa lớp sương mù dày phía trước, có thể trông thấy một làn băng rua do khí trắng tạo thành, vờn quanh bốn phía không ngừng múa quanh một vùng đất trống hình trụ tròn.
Vốn dĩ vùng đất trống kia không dễ bị phát hiện như thế.
Hoàn toàn là vì mảnh đất trống hình trụ tròn này cũng đang không ngừng di động rời khỏi đi về phía xa xa. Bởi vậy tạo thành tình huống băng rua khí trắng nghiêng lệch, lộ ra đám người và sự vật bên trong không gian kia.
Tây Môn Vũ và Cực Cảnh khác vừa mới đến, ánh mắt nhìn về phía chỗ đất trống kia.
“Chuẩn bị!”
Cơ thể hai người đồng thời căng cứng, khoảng cách càng ngày càng gần, thời khắc chuẩn bị toàn lực ra tay cũng đến gần.
Trong lúc sương mù hỗn độn thế này, muốn phá hủy trận bàn, khiến quân Phụng Linh trọng thương, thì nhất định phải đánh một kích trí mạng nhằm vào mắt trận!
Trong sương mù, khoảng cách hai người đến mắt trận càng ngày càng gần.
Trăm mét.
Năm mươi mét.
Hai mươi mét!
Mười mét!!
Đột nhiên hai người đồng thời sửng sốt. Rốt cuộc cũng nhìn rõ sự vật ở giữa đất trống hình trụ tròn là gì.
“Đây là!?” Động tác tụ lực của cao thủ Cực Cảnh bên cạnh Tây Môn Vũ chậm lại.
“Đó là thân tỷ của quán chủ Nhân Tiên quan! Chúng ta…”
“Không thể quan tâm nhiều như vậy được! Cơ hội khó có được! Động thủ!!” Đột nhiên sắc mặt Tây Môn Vũ mãnh liệt, keng, giây lát trong tay có thêm một đoản đao màu đen xám.
“Nhưng!!” Trong tay Cực Cảnh kia cũng lấy dao lưỡi cong tương tự ra, lông mày nhíu chặt.
“Không có nhưng! Giết!!” Tây Môn Vũ lạnh lùng nói.
“Chung Thức!!” Đột nhiên hắn gầm nhẹ, toàn thân cấp tốc giãn to biến hình, chớp mắt đã hóa thành một con quái vật hình người cao ba mét, sau lưng mọc lên từng vây xương giống như khủng long.
Mặc dù hắn ta không phải Cực Cảnh, nhưng cũng là Tông Sư!!
“Xảy ra chuyện thì ta chịu trách nhiệm! Giết!!”
Sau một tiếng quát lớn.
Cuối cùng một Cực Cảnh Tông Sư khác cũng ra tay. Triển khai Chung Thức tương tự, hình thể giãn to, nhào về phía không gian hình trụ tròn kia.
Trong mắt trận.
Trương Vinh Du quay người nhìn ra bên ngoài, hơi đổi sắc mặt. Nhanh chóng xê dịch thân thể bảo vệ trước người con trai.
“Vinh tiên sinh.” Nàng nhìn về phía Tông Sư duy nhất ở đây.
“Hai ta chỉ có thể ngăn cản một người!” Sắc mặt Vinh tiên sinh khó coi. “Ta đi trước, Lý Chân ngươi vận dụng trận bàn ngăn cản để phối hợp với ta!”
Ông ta nhìn về phía Lý Chân đã bắt đầu căng thẳng đổ mồ hôi.
“Đừng sợ, cứ làm theo như diễn luyện lúc trước, ngươi có thể làm được!” Ông ta đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai Lý Chân.
“Đệ tử, đã hiểu!” Lý Chân nắm chặt hai tay. Dùng sức gật đầu.
Trong chốc lát, hai nữ nhân thấy hoa mắt, Vinh tiên sinh đã bước một bước vọt lên, bước ra khỏi mắt trận hình trụ tròn, đón đỡ hai người Tây Môn Vũ.
Người này còn đang ở giữa không trung, thân thể đã nhanh chóng giãn to đến ba mét, từng bắp thịt màu đen sinh trưởng lan tràn ra khắp người giống như rễ cây.