Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1473 - Chương 1473 - Khí Cơ (16)

Chương 1473 - Khí cơ (16)
Chương 1473 - Khí cơ (16)

Bắp thịt như rễ cây lít nha lít nhít tụ tập ở trước và sau người, hình thành hai nơi nhô lên hoa văn quái dị.

Hai hoa văn kia, một chỗ là nhân, một chỗ là nghĩa.

Giữa không trung, vị Tông Sư Cực Cảnh trong đó bị chặn đứng tại chỗ, hai người tông vào nhau nặng nề như là hai ngôi sao chổi va chạm, chấn động từng vòng từng vòng sương trắng gợn sóng.

Chỉ còn lại một mình Tây Môn Vũ vọt tới trước, chớp mắt đã đến phía ngoài mắt trận.

“Phá Hạn kỹ!” Tây Môn Vũ cầm đoản đao trên tay, từng thớ thịt vặn vẹo, hội tụ, bắn ngược lại nhau.

“Liệt Phong!!!”

Trong chốc lát, đoản đao trong tay hắn ta đâm thẳng tới, thân đao chấn động, hất bay tất cả sương mù đến gần xung quanh, thậm chí còn hình thành một gai nhọn bằng khí trắng sắc bén như đao.

Khí trắng kia dài ra giống như lưỡi đao kéo theo ánh đao!!

Trong mắt trận, từng tầng từng tầng lực trường vô hình như thủy tinh bị đao kia đâm thủng liên tiếp, phát ra tiếng vỡ vụn loang choang.

Mảng lớn sương mù điên cuồng hội tụ lại chỗ này, cố gắng ngăn cản Tây Môn Vũ. Nhưng cũng bị hắn ta thoải mái đâm rách như bánh ngàn lớp.

“Ta, ta không làm được!!” Trong mắt trận, Lý Chân tay cầm một cái mâm tròn xám trắng đặc biệt giống như hình bát quái, không ngừng vung tay loạn xạ ở trên mặt.

Nhưng khi công kích của Tây Môn Vũ đâm xuyên, tai mắt mũi miệng nàng, toàn bộ đều đang chậm rãi chảy tơ máu.

Cảm giác sợ hãi tử vong đã hoàn toàn bao phủ nàng, một ý nghĩ muốn vứt bỏ tất cả lại mà quay người chạy trốn xông thẳng lên đầu.

Ngay khi nàng muốn bỏ cuộc.

“Chân Nhi muội muội. Ngươi buông bỏ trận bàn xuống đi thôi, đừng quan tâm đến chúng ta nữa!” Giọng Trương Vinh Du gấp rút vang lên sau lưng.

“Thứ bọn họ muốn là mạng của ta và Thanh Nhi, đưa trận bàn cho ta, ta sẽ dùng hết sức ngăn chặn một lát, ngươi mau trốn đi!!”

Cuối cùng giọng nói kiên quyết mà trong veo của Trương Vinh Du, giống như một luồng sức mạnh mới tuôn ra, khiến Lý Chân - rõ ràng đang muốn chạy trốn, nhưng ngược lại trong tay vô thức mà nắm trận bàn càng chặt hơn nữa.

Một cảm giác áy náy xông lên đầu.

“Không! Ta…” Lý Chân ra sức vạch một cái lần nữa.

Trước mặt Tây Môn Vũ lại có thêm một tầng màn chắn vô hình thật dày, ngăn cản hắn ta đi đến phía trước.

Nhưng tầng màn chắn này chỉ có thể ngăn cản hắn ta trong một giây mà thôi.

Một giây sau.

Một tiếng vang giòn răng rắc.

Màn chắn đã vỡ vụn, Tây Môn Vũ xông vào mắt trận.

Cuối cùng miệng Lý Chân phun máu tươi ra, quỳ rạp xuống đất, chẳng còn sức để cầm cự nữa.

Trận bàn trong tay nàng rớt xuống đất, lăn lông lốc nhấp nhô rồi ngửa ra.

Tây Môn Vũ giơ tay chém xuống.

Răng rắc!

Trận bàn lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh đồng.

Rõ ràng trận bàn đã vỡ vụn, nhưng trận pháp xung quanh không hề có vẻ sẽ tiêu tán chút nào.

“Quả nhiên. Cơ bản trận bàn thực sự chính là bản thân Quân Tử kiếm sao?” Trong mắt Tây Môn Vũ lóe lên một tia hiểu rõ.

Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Trương Hoán Thanh đang nằm thẳng trên mặt đất.

“Muốn giết đứa nhỏ của ta, vậy giết ta trước đi!!” Lúc này Trương Vinh Du dang hai cánh tay, ngăn cản ở trước người Trương Hoán Thanh.

Nàng nhìn Lý Chân đã ngã xuống, còn có Vinh tiên sinh bị cầm chân ở bên ngoài. Cuối cùng cảm giác bất lực sâu tận xương tủy lại trào dâng trong lòng nàng.

Bất lực, bất lực, bất lực, bất lực!!

Nếu con trai mình lớn hơn một chút nữa.

Nếu thời gian chậm thêm một ít nữa.

Nếu tư chất của bản thân nàng tốt hơn một xíu nữa.

Keng!!

Thanh đao màu xám trắng nổ ra bắn đi khỏi tay Tây Môn Vũ, bổ về phía đầu Trương Vinh Du, cả nàng và con trai Trương Hoán Thanh sau lưng đều bị bao phủ dưới lưỡi đao.

“Vì đại nghiệp! Tất cả hậu quả, cứ để ta gánh chịu!!” Tây Môn Vũ cắn răng dùng toàn lực vung lưỡi đao.

Hắn ta muốn phá vỡ mảnh hỗn độn này!

Phá vỡ mảnh hư ảo này!

Muốn khiến đám thần phật đầy trời kia hiểu được rằng mình không phải sâu bọ mặc cho chúng làm thịt!!

Cha mẹ chết thảm, con gái bị khống chế, bạn tốt bị oan diệt môn.

Từng hình ảnh kia không ngừng hiện lên trong lòng Tây Môn Vũ.

Ánh mắt giãy giụa do dự của hắn ta, nhanh chóng trở nên kiên định.

Chết!!!!

Hầy.

Đột nhiên một tiếng thở dài rất nhỏ vang lên từ phía sau.

Hai tay Tây Môn Vũ cầm đao, nhưng toàn bộ lưỡi đao và ánh đao đều đang lơ lửng trên không trung ở khoảng cách đến Trương Vinh Du chỉ nửa mét.

Chỉ là nửa mét, nhưng mái tóc trên trán Trương Vinh Du đã bị đao khí vô hình chém đứt, rơi xuống.

Lưỡi đao bị hai ngón tay xuất hiện ở trên cao nhẹ nhàng bắt lại, treo ở giữa không trung không thể động đậy.

Tây Môn Vũ dồn hết sức lực toàn thân, mạch máu gân xanh lộ ra hết, nhưng lưỡi đao vẫn không nhúc nhích tí nào.

A!!!

Hắn ta rống giận gào thét, một dòng máu chảy ra từ lỗ mũi mà không để ý đến nữa.

Bình Luận (0)
Comment