Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1474 - Chương 1474 - Thổ Lộ Hết (1)

Chương 1474 - Thổ lộ hết (1)
Chương 1474 - Thổ lộ hết (1)

“Trương! Vinh! Phương!!!”

Con mắt hắn ta đỏ như máu, phát ra tiếng gầm thét cuối cùng.

Hắn ta biết là ai! Biết là ai đang nắm lưỡi đao!!

Ở sau lưng hắn ta, Trương Vinh Phương lẳng lặng đứng vững, tay phải nắm lấy lưỡi đao, không trả lời.

Trong chớp nhoáng này, cuối cùng ánh mắt hắn đối diện với tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn lên trong mắt trận.

Bốn phía tràn ngập sương trắng, từng tầng từng tầng sương mù hóa thành băng rua, ngăn cản ở trước người Tây Môn Vũ.

Chỉ trong một lát dừng lại ngắn ngủi, trước người hắn ta đã xuất hiện hơn mười băng rua sương mù ngăn cản lại.

Nhưng giờ phút này, hai mắt Tây Môn Vũ sung huyết, sức mạnh toàn thân tiếp tục điên cuồng ép xuống phía dưới, không thèm quan tâm thay đổi trong trận pháp chút nào. Mà là tập trung sự chú ý vào người vừa tới sau lưng hắn ta.

Mỗi đêm phá một điểm trận là có không biết bao nhiêu người trong Nghĩa Minh bỏ mình vì nó!

Cho nên, hắn ta nhất quyết không cho phép, quyết không cho phép mình ngừng lại tại đây!!

“Ngươi dám ngăn ta phá trận!!!?” Tâm trạng trong lòng Tây Môn Vũ như là biển động, cuồng nộ rống to.

“Vì việc tư mà sát hại tính mệnh! Ngăn cản ta phá trận! Ngươi đang muốn cấu kết với Nho giáo, chống đối tổng hội có đúng không!?!?”

“…..”

Mặt Trương Vinh Phương không biểu cảm, một tay nắm lấy lưỡi đao ném ra phía sau.

Bịch, lưỡi đao bay ra, bị cứng rắn rút ra khỏi trong tay Tây Môn Vũ.

Trong một giây, cả người Tây Môn Vũ bị sức mạnh kéo theo, lơ lửng trên không trung, không đợi hắn ta kịp ổn định cơ thể lại.

Bành!!!

Lại có thêm một bàn tay lớn nhanh như chớp mà bắt lấy hắn ta.

Một cái tay khác của Trương Vinh Phương vươn ra giữa không trung, vững vàng bắt lấy hắn ta cứ như bắt lấy một con chim tước muốn bay.

Tây Môn Vũ giãy dụa, điên cuồng chưởng kích đấm đá vào bàn tay Trương Vinh Phương, nhưng đều vô dụng, vũ khí hắn ta bị đánh bay, sức mạnh của bản thân cũng kém xa Trương Vinh Phương, thậm chí ngay cả da mà hắn ta cũng không đánh tan được bao nhiêu.

Trong những âm thanh ầm ầm.

Hắn ta chỉ có thể vô lực giãy giụa ở giữa không trung. Khuôn mặt bị một cái tay lớn ngăn chặn hoàn toàn, không thể phát ra âm thanh.

Trương Vinh Phương không để ý đến Tây Môn Vũ. Mà lại đang phức tạp nhìn tỷ tỷ Trương Vinh Du.

Hắn đã từng nghĩ tới phải gặp mặt tỷ tỷ như thế nào, lại không ngờ rằng sẽ gặp lại bằng phương thức này, vào giờ phút như thế này.

Hắn là Vinh Phương!!?

Lúc này, trên khuôn mặt Trương Vinh Du trong mắt trận ngưng đọng lại, kinh ngạc nhìn qua người khổng lồ cao bảy mét bên ngoài.

Nhất thời nàng cứ như mất đi tất cả vẻ ngụy trang và tâm trạng.

Trương Vinh Phương?

Võ giả khổng lồ trước mắt?

Trùng tên trùng họ??

Hay là…

Không!

Đôi con mắt giống hệt của đệ đệ và phụ thân.

Hắn là Vinh Phương!!

Lúc Trương Vinh Du nhìn thấy đôi mắt kia, gần như là nháy mắt đã tin tưởng vào đáp án này.

“Nhưng vì sao!!? Tại sao hắn lại!?”

Lượng tin tức to lớn bao phủ lên toàn bộ tất cả suy nghĩ, tính toán, tâm trạng, can đảm vào giờ phút này của nàng giống như sóng biển.

Nàng chỉ biết kinh ngạc nhìn qua đối phương, giống như đối phương cũng nhìn qua nàng giống như thế.

Vinh… Phương!?

Hai người phân chia hai bên, lúc này đều không nói gì.

Lý Chân ở dưới đất cũng ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy máu tươi, nhìn sang phía Trương Vinh Phương.

Tên võ giả khổng lồ trước mặt cao hơn bảy mét, lúc này nhìn góc độ của nàng, có ngửa đầu cũng không nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm rú điếc tai nhức óc của Tây Môn Vũ vừa rồi. Không biết vì sao người kia lại gọi như vậy, chẳng lẽ là đệ đệ Ngư tỷ cũng tới đây??

Còn không đợi nàng tự hỏi vì sao Trương Vinh Phương là đệ đệ Ngư tỷ, lại xuất hiện ở nơi này.

“Đi đi thôi.” Giọng Trương Vinh Phương truyền đến từ giữa không trung.

“Mấy người cùng rời khỏi nơi đây đi.” Hắn trầm giọng nói.

Trương Vinh Du như vừa mới tỉnh mộng, nhanh chóng ôm lấy con trai, đi đến bên cạnh Lý Chân.

Nàng nhìn về phía đệ đệ một lần nữa.

Nàng có một bụng nghi hoặc, chấn động, khó hiểu, muốn hỏi.

Nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm để nói chuyện.

“Đi!”

Nàng cõng con trai trên lưng, sau đó đỡ Lý Chân dậy. Cuối cùng quay đầu nhìn Trương Vinh Phương một lần.

Bạch!

Một bóng người rơi xuống đất ở bên cạnh, bắt lấy cánh tay nàng và Lý Chân, bay lên không trung, nhanh chóng rời khỏi về phía xa xa.

Bóng người kia chính là Vinh tiên sinh Tông Sư của Nghĩa Mạch mới vừa thoát thân ra ngoài.

Ba người nhanh chóng rời khỏi, ngập vào lớp sương mù dày.

Nhưng trận pháp không hề có chút dấu hiệu sẽ bị phá.

Tông Sư Cực Cảnh triền đấu với Vinh tiên sinh còn muốn đuổi theo, đột nhiên thân thể dừng lại, bị Trương Vinh Phương giơ tay bắn đi.

Một đường khí lưu sắc bén xẹt qua trước mặt Tông Sư Cực Cảnh, chính xác ngăn hắn ta lại.

Bình Luận (0)
Comment