“Để bọn họ đi.” Hắn trầm giọng nói.
Lúc này Tây Môn Vũ mới nỗ lực tránh thoát khỏi bàn tay lớn của Trương Vinh Phương, nhưng như thế là bởi vì Trương Vinh Phương cố ý buông ra.
Hắn ta rơi xuống đất, đứng vững. Nhìn qua đại trận vẫn còn đang dày đặc sương mù chung quanh, vành mắt lại đỏ lên lần nữa.
“Trương Vinh Phương! Ngươi thả người lung tung, bây giờ trận pháp vẫn còn sót lại, ngươi muốn phá trận như thế nào đây!! Ngươi làm thế này là muốn huynh đệ trong hội ta chết hết toàn bộ mới cam tâm ư!?!”
Phải biết cứ mỗi một giây một phút trận pháp tồn tại thêm, thì sẽ dẫn đến quân sĩ Nghĩa Minh chết nhiều thêm một số người.
Nếu vừa rồi mắt trận là Quân Tử kiếm còn đang ở đây, bọn họ hoàn toàn có thể nháy mắt phá trận hoàn toàn, thông qua giết chết người thừa kế.
Nhưng bây giờ. Thừa kế người Quân Tử kiếm đã thoát đi.
Cho dù trận pháp không có mắt trận, thì chí ít cũng phải mười mấy phút sau mới có thể tự động tiêu tán.
Thời gian hơn mười phút, không biết sẽ hại chết thêm bao nhiêu huynh đệ trong hội!
Bạch!
Hai mắt to lớn của Trương Vinh Phương bỗng nhiên đến gần Tây Môn Vũ.
Áp lực to lớn vô hình rơi xuống người hắn ta, khiến lời nói vì đó mà trì trệ, dừng lại.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì!!?” Tây Môn Vũ bị đè ép, nhưng lập tức phấn chấn tâm thần lại, vẫn còn muốn kêu nữa.
Trương Vinh Phương giơ tay, ba cánh tay cùng nắm lại giơ cao lên.
“Tiên Pháp!”
“Huyết Vụ!”
Rầm!!!!
Trong chốc lát, một tiếng nổ vang to lớn oanh tạc.
Ba cánh tay đập xuống đất toàn lực.
Lớp mặt đất nổ tung, từng miếng đất có cả cỏ ở trên bay vụt bắn ra giống như rồng đất cuồn cuộn.
Trong lúc đó tất cả miếng đất đều bí mật mang theo một giọt máu tươi màu đỏ nhạt.
Trong nháy mắt này, Trương Vinh Phương dồn toàn lực vào một quyền đánh nát hoàn toàn ba cánh tay của mình.
Máu thịt từ cánh tay và bùn đất trộn lẫn lại với nhau, dùng cách thức như sóng xung kích mà từng vòng từng vòng khuếch tán bay vụt ra tứ phía.
Sương máu liên tục phun ra, tản ra từ người hắn, hình thành sương mù màu đỏ mới.
Sương đỏ lan tràn, ăn mòn, triệt tiêu sương trắng xung quanh, phát ra từng tiếng vang.
Khí lưu, sương máu, mảnh bùn các loại giống như kẻ quấy rối, quấy sương trắng do trận pháp sinh ra thành một đám hỗn loạn.
Vào lúc này cả trận pháp sương mù to lớn bắt đầu chấn động.
Băng rua sương mù chỗ mắt trận bắt đầu đứt gãy từng cây một, rồi vỡ nát, nhạt đi và biến mất.
Dùng Trương Vinh Phương làm trung tâm, cùng lúc đó, bốn loại uy thế thần phật khác nhau cũng mơ hồ khuếch tán ra theo sương máu.
Sương mù bốn phía cũng bắt đầu chậm rãi biến mất theo mắt trận tiêu tán.
Cảnh sắc hỗn độn không rõ chung quanh cũng đã xuất hiện lần nữa, quay trở về là khung cảnh rừng rậm thật sự.
Tiếng la giết trên chiến trường từ nhỏ rồi lớn hơn, dần dần rõ ràng hơn.
Thân thể cao lớn của Trương Vinh Phương định tại chỗ, ngồi dậy, ba cánh tay nhanh chóng khép lại, tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Tây Môn Vũ và tên Cực Cảnh còn lại đứng vững ở sau lưng hắn, lúc này ngơ ngác không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể cắn răng kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn.
Trận pháp?? Thế mà bị phá đơn giản như vậy!?
Trước kia hai người cũng đã từng gặp đại trận quân thế kiểu này, nhưng bất kể bọn họ suy nghĩ bao nhiêu cách, thì cũng chỉ có thể phá hoại mắt trận và chờ đợi thời gian kết thúc, thì mới có thể tản ra.
Nhưng bây giờ? Chỉ chớp mắt như vậy!?
“Ta sẽ, Ta sẽ bẩm báo theo sự thực lên hội trưởng về việc này!” Tây Môn Vũ cắn môi, dòng máu tràn ra từ môi dưới mà cũng không tự biết.
Vừa dứt lời, một cảm giác suy yếu khuếch tán ra khắp toàn thân hắn ta.
Vừa rồi hắn ta bị một tay của Trương Vinh Phương nắm chặt không thể động đậy, áp lực cực lớn và hắn ta liều chết giãy giụa, cuối cùng đã tạo thành tổn thương không nhỏ đối với cơ thể.
Hắn ta chỉ là Tông Sư, không phải Bái Thần, cũng không phải huyết duệ, sức khôi phục kém cả hai xa tít tắp, chỉ là tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Đối kháng sức mạnh trong những trường hợp này, cơ thể vẫn sẽ bị thương không nhẹ.
“Tổng tướng, cần phải đi!” Một bên Cực Cảnh kéo hắn ta lại, để hắn ta đừng nói nữa.
Trong tình thế này, một kẻ mắc bệnh tâm thần cũng còn biết không thể kích thích quan chủ Tiên Nhân quan trước mắt được.
Tây Môn Vũ thân làm tổng tướng mà miệng vẫn còn không tha người ta.
“Không! Ban đầu việc này là bởi vì Nhân Tiên quan ngươi mà có, bây giờ, nhiều huynh đệ cũng vì ngươi mà chết như vậy! Trương Vinh Phương! Nếu ngươi còn có lương tâm, nên chịu trách nhiệm cho chuyện hôm nay đi!!” Tây Môn Vũ lạnh lùng nói.
“Các vị tiền bối Nghịch Thời hội bôn ba vì chuyện của ta, ta vô cùng cảm động.” Cuối cùng Trương Vinh Phương mở miệng.