Hắn xoay người, đối mặt chính diện với hai người kia.
“Rất nhiều huynh đệ Nghĩa Minh liên lụy bởi chuyện của ta, xác thực việc này cần làm như lời ngươi nói, là ân tình thì ta sẽ hồi báo.”
“Nhưng.”
Hắn cúi đầu xuống, mặt người cực lớn tới gần Tây Môn Vũ.
“Những điều này có quan hệ gì với ngươi đây?”
“Người bản quan chủ cần báo đáp là bọn họ.”
“Không phải ngươi, kẻ đã cố gắng giết chết tỷ tỷ và cháu trai của ta.”
Sắc mặt Tây Môn Vũ đỏ lên, còn muốn mở miệng.
Bạch!!
Trong chốc lát một ngón tay to lớn bắn tới từ bên cạnh như tia chớp.
Oanh!!!
Cự lực kinh khủng nện trên hai cánh tay hắn ta từ khoảng cách gần.
Trong điện quang hỏa thạch, hắn ta nâng hai tay lên cản lại, nhưng chênh lệch sức mạnh thực sự quá lớn.
Tiên cơ ngăn địch cũng chênh lệch quá xa, cứ như hoàn toàn không có hiệu lực.
Chỉ trong một chớp mắt.
Tây Môn Vũ như bị sét đánh, cơ thể bay ra ngoài, bắn vào cánh rừng bên cạnh như đạn pháo.
Từng cây cối bị đụng gãy, hắn ta cũng giống như quả bóng bàn, không ngừng thay đổi góc độ bị bắn ra.
Sau tận mấy chục mét, hắn ta mới bị một đại thụ to chừng hai người ôm ngăn lại.
Cả người bay tứ tung dán trên thân cây, dính chặt vào trong đó, máu me khắp người, đã hôn mê đi.
*
*
*
Một chỗ khác trên chiến trường xa xa.
Toàn thân Thần Tướng Áo Đô Na bao trùm áo giáp linh tuyến màu bạc, hai mắt là vô số linh tuyến màu đỏ bắn ra bên ngoài như côn trùng.
Linh tuyến màu đỏ trong mắt bay vụt đi, hóa thành chùm sáng giống như ánh sáng màu đỏ, bắn phá tới Liệt Hổ đối diện.
Lúc này Liệt Hổ đã mở Chung Thức, toàn thân hóa thành quái vật cao hơn năm mét như đầu hổ thân người, hai tay mang găng tay đã hóa thành màu đen nhánh, hiện lên ánh sáng lạnh yếu ớt.
Hắn ta triển khai tiên cơ ngăn địch, thân pháp nhẹ nhàng như điện, tốc độ nhanh hơn Áo Đô Na đối diện không chỉ một bậc.
Nhưng rất rõ ràng, hắn ta không có thủ đoạn sát thương tầm xa, mỗi lần muốn tới gần tác chiến, đều bị linh tuyến màu đỏ ép ra xa.
Hai người đã rơi vào cục diện bế tắc kiểu này không ít thời gian.
Đúng lúc này.
Mặt đất xa xa truyền đến một hồi chấn động to lớn.
Trận pháp tràn ngập sương trắng xung quanh cũng bắt đầu dần dần nhạt đi theo tiếng nổ to, tiêu tán.
“Trận pháp bị phá!?” Ánh mắt Liệt Hổ khẽ nhúc nhích. Tiếng động lần này, cộng thêm thay đổi cực lớn trước đó, rõ ràng không thể nào là những người như Tây Môn Vũ kia có thể làm được.
Chắc chắn là trên chiến trường đã xảy ra bất ngờ nào đó, biến số ngoài dự liệu mới dẫn đến việc trận pháp nhanh chóng tản ra.
Hắn ta nghe thấy tiếng vang, Áo Đô Na đối diện cũng nghe thấy.
Áo Đô Na hơi đổi sắc mặt, thả người vọt lên, lại lần nữa mượn lực vọt cao lên trên tán cây của một đại thụ.
Ở trên không trung cao hơn hai mươi mét, nàng quan sát chiến trường bốn phía.
Chỉ ánh nhìn đầu tiên, nàng đã nhìn thấy Trương Vinh Phương cao bảy mét đứng ở vị trí mắt trận như hạc giữa bầy gà.
Trương Vinh Phương mặc huyết bào, quả thực tạo hình ba cánh tay quỷ dị giữa đám người bắt mắt đến cực điểm.
Trong chốc lát, Áo Đô Na cũng đã đoán được rốt cuộc mắt trận đã bị ai phá hủy.
“Một đám rác rưởi!!” Trong lòng nàng tức giận. Linh tuyến màu đỏ bện thành hai mắt, tiến thẳng đến tiếp cận Trương Vinh Phương.
Cứ như muốn nhớ kỹ nó trong lòng.
“Thiên địa nhất tuyến.”
Đột nhiên một tiếng ngâm dài ung dung truyền tới từ phía dưới.
Bạch!!
Liệt Hổ thả người bay lên, phóng từ dưới đất lên tới chỗ nàng đứng.
Từng hư ảnh mãnh hổ lít nha lít nhít không ngừng hiển hiện sau lưng hắn ta, giống như một biển mãnh hổ.
Hàng trăm hàng ngàn hư ảnh hổ lớn hiển hiện, tất cả mắt hổ của hư ảnh đồng thời sáng lên ánh sáng màu đỏ, nhìn chằm chằm vào Áo Đô Na.
Vèo!!
Hắc quang lóe lên.
Liệt Hổ chợt lóe lên đến bên cạnh người Áo Đô Na.
Trong chớp mắt, toàn thân Áo Đô Na tê liệt, không thể đón đỡ, dẫn đến bên eo bị xé mở thành một cái khe to lớn rộng bằng cánh tay.
Trong khe, từng mảng linh tuyến màu bạc lớn phun ra ngoài, giống như vô số xúc tu bắn phá về phía Liệt Hổ, nhưng cứ như đã bị dự báo từ trước, hắn ta đã sớm rơi xuống đất tránh đi.
Rất nhanh, linh tuyến rút về, cố gắng khép thương thế ở phần eo Áo Đô Na lại. Nhưng đó là thương tích Ma binh gây ra, tốc độ khép lại cực chậm làm cho người ta giận sôi.
“Hôm nay, tính là ngươi thắng một ván!” Trong lòng nàng biết đại thế đã mất, cắn răng nhìn chằm chằm vào Liệt Hổ một lát, quay người nghênh ngang rời đi không chút do dự.
Tu.
Cùng một thời gian, trong quân Phụng Linh truyền ra tiếng kèn rút lui thê lương.
Tất cả quân Phụng Linh như đã được tập luyện vô số lần, rút lui trật tự, bọn họ nâng thi thể đồng bạn bên cạnh lên, tốc độ hơn xa quân sĩ bình thường không ít, rút lui như thủy triều.