Trong phủ Mộc Xích cũ đã bị di chuyển không còn gì, lúc này ánh nắng chiếu nghiêng, rơi vào đám hoa cỏ tươi tốt ở hậu viện, càng có vẻ mềm mại tươi đẹp.
Kẽo kẹt, cửa sân bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Trương Vinh Du thở dài, chậm rãi đi vào, đi tới trước khóm hoa cỏ mình tự tay trồng.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một cánh hoa non mềm hồng nhạt, cảm nhận giọt sương ngưng đọng trên cánh hoa.
Hôm qua, tất cả chuyện đã xảy ra trong trận pháp trên chiến trường, lúc này vẫn còn đang rõ mồn một trước mắt.
Đệ đệ Trương Vinh Phương, và bóng dáng võ giả to lớn khủng bố khôi ngô, hai hình tượng kia kết hợp lại.
Lúc này tạo thành một ấn tượng quái dị hoàn toàn mới, bản thân nàng cũng không thể nói rõ mình có cảm giác gì.
Vốn dĩ cho là đệ đệ thiên tài võ giả bình thường cần mình bảo vệ, lại không ngờ, tình cảnh trong trận pháp, trong chiến trường tát vào mặt mình một bạt tay thật mạnh.
Trong thời khắc mấu chốt nhất, nàng cho là mình đã kết thúc, thua cuộc rồi. Không ngờ rằng, cuối cùng vẫn là đệ đệ đến cứu nàng một lần.
“Quả nhiên tỷ đã quay về.” Đột nhiên giọng của Trương Vinh Phương truyền tới từ trong góc.
Trương Vinh Du nhìn theo tiếng phát ra, quả nhiên nhìn thấy Trương Vinh Phương chẳng biết đến từ lúc nào ở góc tối trong hậu viện.
Rõ ràng ở đây đã không có ai, dọn đi hết rồi. Viện tử cũng không ai quản lý, coi như là hoang phế.
Hai người đều không có giao ước, lại ăn ý quay về đây gặp mặt.
“Là đã hẹn xong từ trước rồi, rất lâu sau rồi mới quay lại đây. Không ngờ rằng lại gặp lại nhanh như vậy.” Trương Vinh Du nói khẽ.
Ánh mắt nàng phức tạp nhìn đệ đệ chăm chú, trong đầu vẫn còn hiện ra bóng dáng khủng bố màu máu cao bảy mét trước đó như cũ.
Dù có thế nào, giờ phút này, nàng vẫn không thể ghép bóng dáng kia với đệ đệ Trương Vinh Phương bình thản yên tĩnh trước mặt lại với nhau.
“Vì sao đệ không nói cho ta biết sớm hơn?” Nàng chậm rãi đến gần, hơi ngửa đầu hỏi.
“Trước đó là không muốn, về sau là vô tình.” Trương Vinh Phương trả lời. Đối với tỷ tỷ Trương Vinh Du, cảm quan của hắn cũng khá phức tạp.
“Đệ, từ khi nào đệ đã trở thành như thế?” Trương Vinh Du nhẹ giọng hỏi. Bây giờ nàng rất tò mò, cực kỳ tò mò rốt cuộc đệ đệ đạt tới độ cao nhanh như vậy như thế nào.
Bởi vì thời gian bọn họ sống gian nan trước kia, thậm chí còn từng cùng ngủ ở góc đường ngoài trời với nhau. Cho nên nàng biết rất rõ thời gian đệ đệ Trương Vinh Phương thật sự bắt đầu tập võ là lúc nào.
Trong lòng nàng suy tính, thời gian mấy năm ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới khoa trương bực này.
Mặc dù không giao thủ với Tông Sư Nho giáo, nhưng nàng biết được từ miệng Lý Chân, người bị đệ đệ ngăn cản kia chí ít cũng là Tông Sư.
Vì người kia đã triển khai Chung Thức.
Mà có thể ngăn cản một Tông Sư, thì nhất định chỉ có Tông Sư.
Cho nên.
“Không phải ta đã từng nói từ rất sớm sao? Ta là thiên tài.” Trương Vinh Phương cười. “Bây giờ thì sao? Biết được thực lực của ta rồi, tỷ tỷ, tỷ có ý nghĩ gì?”
Hắn đi lên phía trước mấy bước tiến lại gần, khoảng cách đến Trương Vinh Du chỉ còn lại nửa mét.
“Rời khỏi Nho giáo đi. Để Tiểu Hoán Thanh đến Nhân Tiên quan của ta. Ta sẽ tự mình dạy bảo nó.”
“Nhân Tiên quan….” Trương Vinh Du hơi thất thần. “Đệ mới là người phải rời khỏi Nhân Tiên quan, gia nhập Nho giáo đi. Lần này chúng ta chỉ tạm thời thua, do dự đoán sai lầm. Nhưng Quân Tử kiếm có bảy thanh! Với lại về sau…”
Nàng không nói tiếp nữa.
“Vinh Phương, đệ đến bên chỗ tỷ tỷ đi. Có đệ giúp đỡ, tỷ đệ chúng ta đồng tâm, dắt tay cùng tiến lên, nhất định có thể làm ra một phen đại sự!”
“Dùng thực lực của đệ, kết hợp với mối quan hệ bối cảnh của ta, liên thủ lại, rất nhanh là có thể liên kết một mạng lưới quan hệ lớn! Thậm chí, nói không chừng còn có thể đả động đến sức mạnh của cao thủ phương diện cao hơn!”
Đôi mắt đẹp của nàng dần dần tỏa sáng, cứ như càng nghĩ càng cảm giác có hy vọng vào tương lai.
“Chờ Hoán Thanh lớn lên, chấp chưởng Nghĩa Mạch, có thêm đệ đi cùng, nhất định tương lai Trương gia chúng ta có thể vinh quang cửa nhà, làm rạng rỡ tổ tông!! Đến lúc đó đệ lại lấy vợ sinh con, sinh thêm mười mấy đứa! Trương gia ta có thể bắt đầu nhanh chóng quật khởi lớn mạnh từ thế hệ này!”
“Tỷ, nếu tỷ đến, về sau chúng ta…” Trương Vinh Phương mở miệng muốn khuyên đối phương, nhưng lời đến khóe miệng, lại chợt phát hiện, căn bản lời mình muốn nói không có bao nhiêu sức thuyết phục.
Nhân Tiên quan, Nghịch Thời hội, đều là phản tặc tà phái mà quan phủ Đại Linh đã nhận định, là tồn tại không thể được quan phủ công nhận.
Cho dù là sư phụ Nhạc Đức Văn, cũng không dám tán thành Nhân Tiên quan quang minh chính đại, làm trái ý chí thần phật phía sau.