Mà hắn, đã nhiều lần giết Linh Tướng Hàng Thần, đã sớm đắc tội với nhóm thần phật không nhẹ.
“Vinh Phương. Đệ cũng đã biết, lúc trước rốt cuộc Trương gia ta nghèo túng suy bại như thế nào? Cha mẹ bọn họ, lại thần bí bỏ mình ra sao?”
Đột nhiên Trương Vinh Du mở miệng nói.
Cha mẹ??
Trong lòng Trương Vinh Phương sửng sốt.
Mặc kệ là nguyên thân, hay là trong lòng hắn, ấn tượng về cha mẹ cũng rất mỏng manh.
Nguyên nhân gốc rễ là bởi vì, lúc trước cha mẹ nguyên thân đã bỏ mình từ rất sớm.
Khi đó nguyên thân mới có mấy tuổi.
Sau đó là tỷ tỷ Trương Vinh Du không chối từ vất vả, trăm đắng ngàn cay, mang theo đệ đệ cùng đi kiếm ăn, nuôi hắn lớn lên.
Lúc này, đột nhiên Trương Vinh Du nhắc tới chuyện cha mẹ bỏ mình.
Chẳng lẽ, việc này còn có liên quan đến việc vì sao nàng cấu kết với Nho giáo sao?
“Chuyện trước kia, không nhớ rõ….” Trương Vinh Phương trầm mặc, chắc chắn mình không có chút ký ức nào, mới trầm giọng mở miệng.
“Chẳng lẽ lại liên quan đến chuyện bây giờ tỷ làm?” Hắn nhanh chóng liên tưởng đến điểm này.
Trương Vinh Du mím môi.
“Thực ra, có rất nhiều lời, vốn dĩ là ta không có ý định nhắc lại với đệ, những việc này, vốn nên là người làm tỷ tỷ như ta gánh chịu. Nhưng bây giờ…”
Nàng nhìn đệ đệ dáng người cao lớn, lại liên tưởng tới võ giả quái vật cực lớn đến khoa trương ngày hôm qua.
Không hiểu sao trong lòng thản nhiên trào ra một cảm giác an toàn nồng đậm.
“Trên thế giới này, đệ và ta, là thân nhân tuyệt đối vĩnh viễn sẽ không phản bội đối phương. Vinh Phương, đệ phải nhớ điểm này. Chúng ta là một nhà, dù thế nào, chúng ta cũng không nên hoài nghi đối phương.”
Trương Vinh Phương không nói gì, chỉ im lặng. Không phải hắn hoài nghi đối phương, mà là, không tán đồng với con đường đối phương muốn đi.
Nhìn khuôn mặt hắn, Trương Vinh Du thở dài.
“Ta không nói cho đệ biết về nguyên nhân tử vong của cha mẹ, chỉ là vì, kể đệ nghe sớm sẽ chỉ hại đệ. Nếu đệ không khống chế nổi, chạy đi tìm người báo thù, có thể đã chết dưới lòng bàn tay kẻ thù từ lâu rồi, mà ta vẫn bất lực như cũ.”
“Bọn họ rất mạnh?” Trương Vinh Phương bình tĩnh hỏi. Không phải là hắn lạnh lùng vô tình, mà là thật sự không có chút cảm giác thực tế nào.
Cha mẹ nguyên thân và hắn có khoảng cách quá lâu quá lâu.
“Bọn họ.” Trương Vinh Du dừng một chút.
“Bọn họ chết dưới tay đại quý tộc người Linh nhà Tô Mộc Đạt. Lúc trước, chỉ là đi trên đường, trong tay cha mẹ có cất giữ một bộ thần đồ tuyết mãn hàn, bị một tên thiếu gia ăn chơi của gia tộc Tô Mộc Đạt nhìn trúng, sau khi ép mua ép bán, bảo đồ có giá trị trăm lượng vàng, chỉ đổi được mấy lượng bạc trắng.
Cha mẹ cũng bị đánh cho thổ huyết, bệnh nặng mà chết. Sau đó tìm kiếm Nho giáo giúp đỡ, mới ảm đạm đưa đệ và ta ra.
Sau này chúng ta sinh sống ở bên ngoài, có một đoạn thời gian được Nho giáo yểm hộ, mới được sống sót an ổn.”
Đôi mắt đẹp của nàng lấp lóe, nhớ lại chuyện trước kia, luôn có chút mê ly và không chân thực.
“Khi đó, ta mang theo đệ, mới chỉ có sáu bảy tuổi, mặc dù có người giúp đỡ âm thầm cứu trợ, vẫn sống vô cùng gian nan như trước. Sau khi được Nghĩa Mạch ủng hộ, bắt đầu âm thầm học tập một ít bí thuật tâm pháp. Đời sống mới càng ngày càng tốt lên.
Nói mới nhớ, khi đó, đệ còn đang giận dỗi ta, nói ta không biết xấu hổ. Dù sao ta cũng có thể hiểu, trong thời gian đó, ta là một nữ tử trẻ tuổi, muốn kiếm được nhiều tiền như vậy, còn giúp đệ xử lý đạo tịch, vốn dĩ sẽ làm cho người ta chỉ trích.”
Lời Trương Vinh Du nói khiến Trương Vinh Phương hoàn toàn không ngờ nổi.
Hắn không ngờ rằng, ngay từ lúc kia, tỷ tỷ đã sớm liên hệ với Nghĩa Mạch của Nho giáo.
“Đệ không biết rằng.” Trương Vinh Du cười, nói tiếp. “Khi đó, thực ra bên phía Nghĩa Mạch Nho giáo cũng chỉ nể mặt cha mẹ, cho một phần nhang đèn, phái giáo viên bình thường dạy bảo ta, không ngờ ta có thiên phú dị bẩm trên một vài tâm pháp đặc biệt, tiến độ cực nhanh, về sau phát triển càng ngày càng tốt, mới dần dần tập trung vào ta…”
“Vậy tỷ phu thì sao?” Trương Vinh Phương nhịn không được hỏi.
“Mặc dù hắn cũng là người được Nghĩa Mạch đã sàng chọn xong xuôi từ sớm, nhưng ta không hối hận, hắn rất tốt.” Ánh mắt Trương Vinh Du mềm nhũn, nhu hòa nói.
Nàng nhìn đệ đệ lại trầm mặc trước mặt, tiếp tục lên tiếng.
“Cho nên đệ rõ chưa? Chúng ta thiếu nợ Nghĩa Mạch rất nhiều. Mà hiện nay, ta và Tiểu Hoán Thanh sớm đã hoàn toàn hòa làm một thể cùng với Nghĩa Mạch. Không thể chia cắt, đệ cũng đã biết, người thừa kế Quân Tử kiếm, một khi chia cắt cả hai, kết cục đối mặt chỉ có một, đó chính là chết.”
Mãi lâu sau Trương Vinh Phương không nói nên lời.
Có rất nhiều thứ, bây giờ làm rõ, hắn mới hiểu được.