Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1480 - Chương 1480 - Thổ Lộ Hết (7)

Chương 1480 - Thổ lộ hết (7)
Chương 1480 - Thổ lộ hết (7)

Không phải gần đây tỷ tỷ mới tiếp xúc với Nho giáo giống như hắn suy đoán.

Mà là ngay ban đầu, Trương gia bọn họ đã chính là một phần tử của Nho giáo. Có lẽ là từ rất sớm trước kia, chi tiết này vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Thậm chí ngay cả việc hôn sự với tỷ phu, cũng đã được sắp xếp trước. Từ rất sớm trước kia, e là bọn họ đã tính toán cẩn thận.

“Cho nên, đến chỗ ta đi, Vinh Phương tỷ đệ chúng ta đồng lòng, không có chuyện gì có thể làm khó chúng ta!” Trương Vinh Du vươn tay, mở tay về phía Trương Vinh Phương, chờ hắn đặt tay lên đó.

“Tỷ có biết rốt cuộc Nho giáo muốn làm gì không?” Trương Vinh Phương không đưa tay, mà là hỏi ngược lại.

“Nho gia không phải là tầm thường bình thường như đệ nghĩ. Bảy mạch cũng không phải yếu như đệ nghĩ. Mà mấu chốt nhất là sắp tới sẽ có một chuyện đại sự bắt đầu. Việc này sẽ liên lụy tới người trong khắp thiên hạ, liên lụy đến tất cả, tất cả người Đại Linh.”

Trương Vinh Du chân thành nói.

“Đệ, ta, Đại Giáo Minh, cũng ở trong đó.”

Trương Vinh Phương không trả lời.

Hắn đã nhìn ra, bây giờ tỷ tỷ đặc biệt đứng ở chỗ này chờ hắn, chỉ sợ trong lòng vẫn có giấu tâm tư khác nữa.

Đáng tiếc nếu từ sớm trước kia, tỷ tỷ nói rõ quan hệ và Nho giáo với hắn, có thể khi đó, ban đầu hắn sẽ không bước vào Thiên Bảo Cung, trở thành đệ tử của Nhạc sư phụ.

Bây giờ đi đến tình trạng trước mắt.

Hắn và Nhạc sư phụ, và Nghịch Thời hội, quan hệ giữa hai bên đều đã trở thành gút mắc phức tạp.

Mà hai thế lực này, lại hoàn toàn đối lập với Nho giáo đang cấu kết với đại quý tộc người Linh, hoàng tộc Thần Tướng các loại.

“Quá muộn rồi.”

Cuối cùng, Trương Vinh Phương vẫn không đặt tay lên trên bàn tay tỷ tỷ.

Hắn nhìn Trương Vinh Du, trầm mặc.

“Tỷ, tỷ và Nho giáo sớm đã không thể chia cắt, nhưng ta làm sao có thể thoát thân mà ra??”

Trương Vinh Du sửng sốt, tâm tư nàng nhạy bén cỡ nào, lập tức nghe được ẩn ý trong đó.

“Vinh Phương, đệ nói thế có nghĩa là gì!? Lẽ nào, có người ép buộc đệ? Hoặc là nói đệ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng, không thể rời khỏi Nhân Tiên quan? Rời khỏi Nghịch Thời hội?”

Nàng đã biết, nếu đệ đệ lộ diện trên chiến trường của Nghịch Thời hội, vậy thì mang ý nghĩa nhất định Trương Vinh Phương có quan hệ rất gần với Nghịch Thời hội. Thậm chí có thể chính là người của Nghịch Thời hội.

Nhưng trước khi nàng đến, nàng cũng tin tưởng, bằng vào tình tỷ đệ giữa mình và Vinh Phương, máu mủ tình thâm, sẽ kéo hắn đến Nho giáo, nên vấn đề không lớn.

Nhưng bây giờ…

“Đệ nói cho tỷ tỷ, tỷ nghĩ biện pháp giúp đệ! Chúng ta là người một nhà! Trên thế giới này, không có ai thân thiết hơn ta và đệ! Đệ nói cho ta biết, chúng ta cùng đối mặt với nhau!” Gương mặt xinh đẹp của Trương Vinh Du nhanh chóng nghiêm nghị hơn.

“Ép buộc? Nỗi khổ tâm?” Mí mắt Trương Vinh Phương hạ xuống. “Không ai ép buộc ta.”

“Vậy vì sao!? Vì sao đệ lại như thế!? Nhân Tiên quan đó chính là một ma quật, đạo nhân nơi đó tên nào cũng dùng hút máu để sống, ngoài miệng nói đạo pháp tự nhiên, nhưng thực ra tên nào cũng hung thần ác sát, tàn nhẫn đẫm máu. Đệ cứ tiếp tục ở lại nơi đó, sợ là ngày sau sớm muộn gì thần trí cũng gặp phải tà ma! Không thể tự thoát ra được!”

Trương Vinh Du căng thẳng, nàng mơ hồ có cảm giác, mình đã sắp tiếp cận đến chân tướng.

“Huống hồ, không phải đệ đã sớm rời khỏi Đại Đạo Giáo rồi sao? Nghịch Thời hội cũng là phản tặc, chớ nhìn bây giờ bọn họ đang phong quang lợi hại, nhưng rất nhanh thôi, chờ Linh đình kéo dài khôi phục sức mạnh, thì sẽ là kết cục chết không chỗ chôn. Rất nhiều chuyện đệ không biết, nhưng bây giờ ta đã trở thành nương của người thừa kế, vẫn sẽ biết được ít nhiều.”

“Vinh Phương. Quay đầu đi. Đệ đã đạp nửa chân vào trong tử địa rồi! Mà còn chưa tự biết sao!?” Trương Vinh Du tiến lên một bước, cầm vào bàn tay lớn của đệ đệ.

Mặc dù hai tay nàng cùng cầm, nhưng cũng chỉ có thể bao lấy nửa bàn tay của Trương Vinh Phương. Nhưng cố gắng chân thành tha thiết và bao dung, cuối cùng vẫn khiến trong lòng Trương Vinh Phương ấm áp lên.

“Rời khỏi đi, đến chỗ của ta. Còn nhớ chuyện trước kia, tỷ tỷ mang theo đệ tránh chó hoang đuổi theo trên đường như thế nào không? Khi đó mấy con chó hoang muốn cắn đệ, muốn ăn thịt của đệ, bị ta dùng gậy gỗ liều mạng đánh điên cuồng.

Ban đầu đệ còn cho rằng chó hoang tới gần đệ, thì sẽ rất ngoan, để đệ sờ. Nhưng trên thực tế chúng nó chỉ đang quá đói, đang lừa đệ, chúng nó chỉ đang muốn ăn thịt của đệ.”

Trương Vinh Du khuyên lơn.

“Nhân Tiên quan cũng là như thế. Chúng nó kéo đệ gia nhập, nhất định mục đích cũng giống như thế, cũng muốn ăn thịt của đệ uống máu của đệ! đệ vẫn ở trong đó, thì sẽ không có tương lai!”

Bình Luận (0)
Comment