Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1495 - Chương 1495 - Cuối Cùng (11)

Chương 1495 - Cuối cùng (11)

Trong nháy mắt, huyết ảnh lóe lên, bỗng nhiên tăng tốc độ trên diện rộng, xẹt qua bên người Tang Lan.

Mấy chục mét bên ngoài.

Trương Vinh Phương rơi xuống đất, dừng lại, chậm rãi quay người, sau lưng hắn bị đánh mạnh xuyên qua một con đường máu, vô số tơ máu nhỏ bé không thể đếm hết từ mặt đất dồn dập tập trung trên người hắn như những con rắn.

Một giây sau, tất cả tơ máu giống như tơ như chỉ, dệt thành một bộ đạo bào huyết sắc trên người hắn.

Đạo bào bị gió thổi nhẹ hơi hơi phất phơ, sau lưng có thể thấy rõ một chữ lớn.

Đó là… Tiên!

“Đã lâu không gặp.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn giơ tay lên, trong tay là một viên tinh thể hình thoi màu trắng bạc được bọc trong một khối máu lớn.

Đó là linh hạch thuộc về Tang Lan!

Oành!

Linh hạch trong nháy mắt nổ nát vụn.

Còn Tang Lan thì ngơ ngác đứng tại chỗ, giơ tay lên muốn che ngực mình.

Đáng tiếc một mảng lớn máu thịt linh tuyến đã sớm biến mất ở nơi đó, trở thành một chỗ trống.

Hắn ta lại lần nữa nhìn bạn tốt Yêu Phù, nhưng thân thể mới giơ tay lên, nửa thân thể còn lại của hắn ta bắt đầu hóa thành tro đen, hoàn toàn tiêu tan.

Yêu Phù ngây người nhìn cảnh này, cũng không bắt lấy loan đao đang ném lên trong tay, để mặc nó rơi xuống đất. Phát ra một tiếng loảng xoảng.

“Kẻ yếu vốn nên mượn lực.” Trương Vinh Phương ném mảnh vỡ linh hạch đi, bước chậm về phía Yêu Phù.

“Nhưng các ngươi lại ngông cuồng dựa vào chính mình. Không cảm thấy buồn cười à?”

Xoạc!

Những dãy nòng súng của Linh quân dồn dập nhắm vào vị trí trung tâm từ chỗ trống xung quanh dãy phố.

Súng trường, súng ngắn, phiên bản cải tiến của nỏ bắn một phát, thậm chí còn có đại bác cơ động cỡ nhỏ ở phía xa. Đủ loại vũ khí tối tân nhất, không thiếu gì cả.

Xung quanh, từng bóng người nhảy lên như vượn, đáp xuống mái nhà hoặc là những nơi có thể đặt chân bên trên dãy phố, nhìn sang bên này.

Đám người ban đầu trên đường rối rít chạy tứ tán, giống như những con ruồi bị xua đuổi.

Chỉ còn lại Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, một thân huyết bào, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Địa Mẫu hành tẩu Yêu Phù đối diện.

Mồ hôi lạnh từ trán Yêu Phù chảy ra từng chút một, chảy xuống theo tóc mai, chảy xuống cằm, nhỏ xuống đất, bắn một ít bụi đất lên.

Lúc này nàng ta cảm thấy mình giống như một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, đứng tại chỗ không dám cử động.

Mặc dù Tang Lan yếu ớt, nhưng cũng là Linh Tướng, phòng ngự thân thể không yếu hơn nàng bao nhiêu.

Mà ngay mới vừa rồi, trong nháy mắt lồng ngực Tang Lan đã bị xé ra mạnh mẽ, ngay cả linh hạch cũng bị lấy ra mà không kịp né tránh.

Điều này đại diện cho ít nhất hai điểm.

Một là đối phương hiểu rõ tuyệt đối về Tang Lan, biết cách làm sao nhanh chóng đào linh hạch ra. Phải biết lúc bình thường, cần phải mô tả quỹ đạo vận hành của linh hạch, mới có thể tạm thời ổn định hiện hình.

Hai là còn cần phải làm cho linh hạch hiện hình ra Ma binh đặc biệt và tốc độ di chuyển khủng bố có thể vượt qua linh hạch.

Mà hai điểm này, có lẽ người trước mắt này đều có!

Trong lòng Yêu Phù lập tức hiểu mình không phải là đối thủ của đối phương!

Ban đầu Địa Mẫu hành tẩu là Linh Tướng loại kém được tuyển chọn từ người Linh, là ví dụ đặc biệt do Thần Phật ban tặng, nếu thực sự so, ngoại trừ Đại Hàng Thần, yếu hơn rất nhiều so với Linh Tướng của các giáo phái bình thường.

Mà bây giờ…

“Các hạ, chúng ta không có thù oán gì, không bằng bỏ qua đi, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa* thế nào?” Trên mặt Yêu Phù lộ ra nụ cười cứng ngắc.

*Biến chiến tranh thành tơ lụa (化干戈为玉帛): Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau. Ý là dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.

“Ngươi làm ta thất vọng quá, Yêu Phù.”

Trương Vinh Phương chưa kịp trả lời thì một bóng người xinh đẹp mặc đồ trắng chậm rãi đi ra từ trong góc, đứng bên cạnh Yêu Phù, nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương với ánh mắt sắc bén.

“Đã lâu không gặp. Trương Ảnh Trương Đạo Tử!” Người đến mặc một chiếc áo ngực ngắn bằng da màu đen, để lộ một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Trên người mái tóc đen dài đến eo, bờ môi phát tím, một đôi mắt phượng lạnh lùng nghiêm nghị như đao.

Từ Mộng Yên???

Trương Vinh Phương đúng là liếc mắt đã nhận ra đối phương.

So với lần trước, lần này bề ngoài đối phương không có bao nhiêu thay đổi, hơn nữa liên tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, tốc độ cà mặt này coi như là vượt xa người khác.

Muốn không nhận ra cũng khó.

Chẳng qua, lần này, ánh mắt Từ Mộng Yên hình như có gì đó không đúng.

Bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Không điên cuồng và kiêu ngạo như trước.

“Từ phái chủ! Vừa rồi ta chỉ dùng lời nói kéo dài thời gian mà thôi, dựa theo thỏa thuận, chúng ta nên cùng nhau ra tay!”

Bình Luận (0)
Comment