“Đừng nương tay, đối mặt với ma đầu cỡ này, hơi hơi bất cẩn, ta và ngươi có thể sẽ bại vong!”
Yêu Phù ở bên cạnh đè nén tâm tư, dùng thanh âm cực kỳ nhẹ nói.
“Còn cần ngươi nhắc à!” Từ Mộng Yên nghiến răng nói: “Chung Thức: Thái Âm Sí Thể!”
Nàng ta không chút do dự trực tiếp nói lớn, toàn thân lập tức phồng lên, trở nên lớn hơn, xuất hiện vô số vết nứt đỏ như máu.
Mái tóc dài của nàng ta giống như của Trương Vinh Phương, phủ đầy từng lớp máu, lay động một cách kỳ lạ.
Oành!!!
Mặt đất nổ tung, Từ Mộng Yên bước ra một bước, bắn mạnh, lao về phía Trương Vinh Phương.
Cùng lúc đó.
Yêu Phù cũng sửng sốt, không ngờ Từ Mộng Yên lại hành động dứt khoát như vậy. Chưa kịp nói xong đã mở Chung Thức lao về phía trước.
Lập tức, nàng ta cũng gầm nhẹ một tiếng, toàn thân bộc phát ra ánh sáng bạc.
“Đại Hàng Thần!!!”
Oành!
Một cảm giác đè nén khủng bố vô hình bỗng nhiên lan ra từ trên người nàng ta.
Đó là thần uy!
Trong mắt các tu sĩ văn công ở cảnh giới Luyện Thần, giờ phút này, khắp người nàng ta mọc ra vô số dây leo xanh biếc.
Giống như những hạt mưa, dây leo rậm rạp chằng chịt lao về phía Trương Vinh Phương.
Bản thân nàng ta cũng phồng lên đến hơn bốn mét, đôi mắt hóa thành một mảnh màu bạc.
Gần như cùng một lúc.
Từ Mộng Yên và Yêu Phù, một trái một phải, một trước một sau, lần lượt hóa thành hai vòng cung đen đỏ và xanh biếc, lao về phía Trương Vinh Phương như tia chớp.
Từ Mộng Yên gầm lên giận dữ: “Lần này, ta chắc chắn sẽ không thua nữa! So với lần trước, ta mạnh hơn rất nhiều!!!”
Vì đột phá bản thân, nàng ta thậm chí còn thử nghiệm Cực Cảnh trong truyền thuyết.
Và bây giờ, đã đến lúc thực sự kiểm tra sự điên cuồng phấn đấu của bản thân trong suốt thời gian qua!
Trong tâm trí nàng ta, vô số đau đớn và tra tấn mà nàng ta đã phải chịu đựng để đột phá cảnh giới thực lực những ngày qua liên tục xuất hiện.
Nghe nói Cực Cảnh cần ý chí cực kỳ kiên định, cho nên nàng ta liền dùng tra tấn thân thể làm cái giá, dùng đau đớn để rèn luyện tinh thần.
Và bây giờ, có lẽ nàng ta đã thành công, mặc dù trong đầu thường xuyên xuất hiện nhiều ảo giác khác nhau.
Nhưng miễn là có thể giành chiến thắng! Nàng ta…
Xoẹt!!!
Trong nháy mắt, một tia sáng đỏ lóe lên.
Hai mắt Từ Mộng Yên bỗng nhiên trợn to. Nửa người đang bắn vọt bỗng nhiên siết chặt lại, da thịt căng cứng cứng ngắc, một cảm giác uy hiếp kinh khủng sởn hết cả gai ốc xộc thẳng lên đầu.
Nàng ta có thể cảm thấy Trương Ảnh lướt qua mình như một vệt sáng, một cơn gió thoảng qua. Chỉ với một cái lắc nhẹ, đã tránh được đòn tấn công của chính mình.
Sau đó
Răng rắc.
Nàng ta và Yêu Phù ở bên cạnh cùng nhau nổ tung, hai người đồng thời quay đầu 360 độ. Thân thể theo quán tính lao về phía trước vài bước, sau đó, oành.
Hai người cùng nhau ngã xuống đất không dậy nổi.
Trên mặt đường.
Mọi người xung quanh, kể cả liệt tướng Bái Thần dẫn binh, cũng căng thẳng nhìn ba người trước mặt.
Mọi người đang chờ đợi kết quả.
Nhưng Trương Vinh Phương đã bay vút lên trời, hóa thành một tia sáng đỏ, băng qua chính giữa hai nữ tử.
Trận chiến còn chưa bắt đầu, liền đã kết thúc.
Từ Mộng Yên ngã xuống đất không dậy nổi, đầu Yêu Phù xoay ra sau lưng, lồng ngực bị đào ra một cái lỗ trống máu thịt lớn.
Rõ ràng, giống như Tang Lan trước đó, trong thời gian cực ngắn đã bị đào linh hạch ra.
Xung quanh trong giây lát rơi vào im lặng chết chóc.
“Chạy đi!!!” Không biết ai trong đám cao thủ võ lâm đang xem trò vui hét to một tiếng, rối rít chạy tán loạn như chim tước.
“Đáng tiếc.” Trương Vinh Phương căn bản không để ý đến những người này, chỉ là có hơi tiếc nuối.
Lần này tới đây, bị phát hiện quá sớm, dẫn đến hắn không thể nào điều tra rõ ràng tình huống.
Bây giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra hắn phải đi rồi.
Hắn quay đầu nhìn những liệt tướng đang dẫn binh xung quanh mình.
Lần này dẫn binh vây công là do Yêu Phù đặc biệt điều động tướng lĩnh của Tuyết Hồng các, tuy là liệt tướng nhưng cùng lắm trong đó chỉ là hạng bét.
Bị hắn nhìn môt cái như thế, toàn thân tướng lĩnh kia cứng ngắc, không tự chủ được lùi lại một bước.
Không chỉ tướng lĩnh mà ngay cả Linh quân xung quanh đều cứng ngắc cả người, một số người không tự chủ được tránh trái né phải, muốn tránh xa lão đại kia một chút để không bị để mắt tới.
So với quân Phụng Linh, ý chí chiến đấu của Linh quân ở đây yếu hơn rất nhiều.
Trương Vinh Phương cuối cùng nhìn về phía Từ Mộng Yên.
Nữ tử này xuất hiện lần thứ ba liên tiếp mà thực lực lại trở nên mạnh mẽ hơn trước một ít. Thiên phú thực sự kinh người.
Nếu không phải gặp được người trở nên càng mạnh như hắn, chỉ sợ lúc này Từ Mộng Yên đã có thể khiêu chiến trạng thái cực hạn Đại Tông Sư.