Lời còn chưa dứt.
Một bóng người khác từ trên tường thành bay ra, đuổi theo phướng hướng Áo Đô Na, Trương Vinh Phương rời đi.
Nơi này là Đại Đô, đại bản doanh của nhiều thế lực, vô số cao thủ cường giả tụ tập ở đây.
Có rất nhiều người ủng hộ Đại Giáo Minh, cũng có rất nhiều người muốn Nhạc Đức Văn chết.
“Nhìn xem, không phải đã đến rồi à?”
Hai người lập tức không cần nhiều lời nữa, cúi đầu đi theo dòng người rời khỏi thành.
Loáng thoáng, một trận gió thổi bay một góc mũ rộng vành của bọn họ, thổi tấm màn che mặt màu đen lên, để lộ ra cái đầu trọc lóc không có một cọng tóc bên trong.
*
*
*
Trương Vinh Phương kéo một người chạy hết tốc lực.
Tiến lên phía trước, thân hình của hắn gần như biến thành một luồng huyết ảnh, thỉnh thoảng xê dịch chuyển ngoặt trên đồng bằng, thay đổi phương hướng.
Nhưng bất kể hắn đổi hướng như thế nào, Áo Đô Na đều có thể đuổi kịp phía sau, lại từ từ rút ngắn khoảng cách.
“Ta… Ta không được rồi!” Một cánh tay Nhiễm Hân Duyệt đã bị nắm và kéo với tốc siêu nhanh làm cho máu thịt be bét, lại bởi vì bỗng nhiên đột ngột chuyển hướng cực kỳ nhanh chóng mà không báo trước, dẫn đến khóe miệng nàng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã. Trong đầu một mảnh quay cuồng.
Trương Vinh Phương liếc nhìn, không để ý đến nàng.
Sự chú ý của hắn tập trung vào Áo Đô Na phía sau, lông mày hơi nhíu lại.
“Sao tốc độ người này lại có thể nhanh như vậy?” Hắn thầm hỏi trong đầu.
“Đó là Thần Tướng, không phải Linh Tướng!” Thanh âm Bạch Lân lập tức vang lên: “Linh Tướng cũng có giai tầng. Ngươi cho rằng Linh Tướng Mật Thần, Linh Tướng Tàn Thần, Minh Thần và Thần Chủ, thậm chí Linh Tướng của Linh Phi Thiên có thể đánh đồng với nhau à?”
“Có lý.” Trương Vinh Phương gật đầu đã hiểu: “Vậy nàng mạnh hơn Linh Tướng bình thường bao nhiêu?”
“Cái này thì phải xem nàng ta bái thần nào. Thần Tướng bình thường đều bái Thần Chủ, cũng là cấp độ của thần lập giáo phái đại giáo, như Phật Tổ, Thiên Tôn của Đại Đạo Giáo mấy người, Nguyệt Thần.
Cộng với giữa các Thần Tướng với nhau cũng có sự khác biệt về tư chất, cho nên thực lực cũng sự có chênh lệch. Ta còn nhớ Áo Đô Na Bái Thần Y Tô Lan Nạp là một trong các Thiên Thần, Y Tô Lan Nạp là thần của sự tham lam và chém giết, bình thường cũng kiêm chức chiến thần, tính tình hung ác.” Bạch Lân giải thích nói.
“Ngươi nói thử xem nếu đánh nhau thì ta có thể thắng không?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Không Hàng Thần thì vẫn có thể thử!” Bạch Lân trả lời.
Bạch!!
Trong chốc lát, Trương Vinh Phương quay người, bỏ lại Nhiễm Hân Duyệt, thân thể nhanh chóng giãn to biến lớn lên.
“Huyết liên!”
Ba đóa huyết liên đồng thời lan tràn mở rộng, hóa thành hoa văn hình lưới bao trùm toàn thân hắn.
“Chung Thức - Thần Tốc!!”
Ầm vang, tất cả mọi thứ xung quanh Trương Vinh Phương rơi vào tình trạng chậm chạp lờ đờ, giống như thời gian bước vào giai đoạn dừng lại.
Phía sau lưng hắn có một cánh tay mở rộng ra, tóc dài bao trùm lên màng máu, hình thể toàn thân lại tăng cao lên lần nữa, đạt tới bảy mét!!
“Tiên Pháp - Súc Địa!!”
Trương Vinh Phương dậm chân, thân hình khổng lồ quỷ dị linh hoạt xuất hiện ở bên cạnh Áo Đô Na, hai tay như cái kéo, giao thoa nhau chém về phía lồng ngực nàng.
Mà cái tay thứ ba thì ép từ trên xuống, chụp vào đỉnh đầu.
Hít.
Dưới trạng thái Thần Tốc.
Vốn dĩ Áo Đô Na cũng rơi vào chậm chạp, bỗng nhiên toàn thân bao trùm ngân quang.
Trong tiếng ầm vang, động tác của nàng giống như tránh thoát khỏi thứ gì đó, nhanh chóng tăng tốc, hai tay nhấc lên, chiến kích đẩy hai tay Trương Vinh Phương từ phía chính diện ra, đồng thời ngoẹo đầu, cơ thể tránh sang bên cạnh, tránh khỏi cánh tay thứ ba ép xuống một cách chính xác.
Áo Đô Na lúc này, cơ thể bao trùm ngân giáp, ngay cả đầu cũng không ngoại lệ, trên mũ giáp chỗ ót có thêm một đôi cánh chim màu bạc giống như vật trang trí. Thân thể cũng giãn nở biến lớn hơn trước đó rất nhiều, ngân giáp bên ngoài cơ thể bao trùm mảng hoa văn phức tạp lớn, rõ ràng là đã mở Chung Thức.
Keng keng keng keng!!!
Trong chớp mắt, trong trạng thái Thần Tốc, hai người nhanh chóng giao thủ va chạm mấy cái, vào một kích cuối cùng.
Chiến kích và song chưởng đối lập, hai người đồng thời mượn phản lực để lui lại, đứng vững.
“Tốc độ thật nhanh!!” Vẻ khinh thường vốn dĩ trong mắt Áo Đô Na dần dần biến mất.
Nàng mở Chung Thức, thế mà tốc độ vẫn chậm hơn đối phương một chút.
Tốc độ thế này, nàng chỉ được chứng kiến trên người một vài cường giả Đại Tông Sư Cực Cảnh.
Nhưng như thế này đều là sau khi mấy người mở Lâm giải mới có.
Mà tên tiểu tử trước mặt này….
Sợ là thực lực đã mạnh hơn Linh Tướng bình thường không ít rồi.
Xem ra lần này, không nhất định là có thể giữ hắn lại được.
Áo Đô Na hiểu rõ trong lòng, nếu như là thời điểm hưng thịnh, nàng có thể bắt được người trước mắt trong một thời gian rất ngắn.