Nhưng khác với nhi tử, Trương Vinh Du đã suy xét, làm sao sử dụng lực ảnh hưởng của bên phía đệ đệ, làm sao tiêu trừ ảnh hưởng trái chiều trong đó.
Tâm tư của nhi tử, nàng làm mẫu thân, cũng là kẻ có tâm cơ sâu kín đáo, làm sao lại không nhìn ra được chứ.
Lúc này thuận thế nghĩ tiếp.
Tốt nhất, là có thể tiêu trừ ảnh hưởng trái chiều lớn nhất bên phía Trương Vinh Phương, có lẽ có thể như vậy.
Trong lòng Trương Vinh Du hiện lên một dòng suy nghĩ, nàng hiểu rõ chắc chắn quan hệ giữa mình và Vinh Phương không thể lừa gạt các thế lực lớn được, cho nên….
*
*
*
Phủ Vu Sơn.
Trong Sơn Nhân y quán.
Trương Vinh Phương ngồi xếp bằng trước tủ thuốc, nhìn thư tín trong tay vừa được tiểu Hồng đưa tới.
Trên đó viết lít nha lít nhít chữ nhỏ. Tất cả nội dung đều là về Nho giáo, về tỷ tỷ Trương Vinh Du.
“Nho giáo Nghĩa Mạch đưa ra thông tin: Nhân Tiên quan tập kích hạch tâm trận pháp ở trên chiến trường, suýt nữa đã tiêu diệt người thừa kế Nghĩa Mạch, hủy bỏ ấu thể Quân Tử kiếm tân nhiệm.
Quan chủ Nhân Tiên quan huyết diễm ngập trời, làm trọng thương rất nhiều cao thủ của Nho giáo, đến tận đây, Nghĩa Mạch và Nhân Tiên quan sẽ không đội trời chung.”
Sau đó còn có một chuỗi dài về mấy lời nói suông như kiểu chinh phạt Nhân Tiên quan, đứng cùng phe với triều đình.
Dù sao thì đại ý chính là, Nghĩa Mạch Nho giáo và Nhân Tiên quan đã trở thành quan hệ đối địch. Nói Trương Vinh Phương hắn ngay cả cháu trai ruột của mình mà cũng có thể ra tay giết chết, nếu không phải có người kịp thời cứu giúp, sợ là người thừa kế đã bị xử lý tại chỗ.
“Ngươi không tức giận sao?” Bạch Lân trong đầu hỏi.
“Tức giận gì?” Trương Vinh Phương bình tĩnh trả lời. “Tỷ tỷ làm như thế, mặc kệ không thể lừa gạt nhóm cao tầng được, nhưng tối thiểu phần lớn người trung hạ tầng có thể tin vào đó là được.”
“Nhưng thanh danh của ngươi phải làm sao bây giờ?” Bạch Lân hỏi.
“Ta cần thanh danh để làm gì?” Trương Vinh Phương hỏi lại. “Bây giờ đột nhiên ta đã hiểu, vì sao phần lớn người trên Xích Bảng đều là hạng người lục thân không nhận, giết người đầy đồng, không có chút nhân tính hay tình cảm gì cả.”
“Vì sao?” Quả nhiên là Bạch Lân đã ăn não heo đến mức choáng váng luôn rồi.
“Ngươi nói thử xem?” Trương Vinh Phương lười giải thích.
Mắt thấy bên ngoài không có khách, Tiểu Đông và Tiểu Hạ còn đang quản lý phơi dược liệu ở cửa.
Hắn dứt khoát nhắm mắt, kiểm tra cơ thể.
Bạch, thanh thuộc tính tự động mở ra ngay khi hắn nhắm mắt.
Trừ một hàng dài các hạng võ học ra, thứ khiến hắn quan tâm nhất vẫn là điểm sinh mệnh và thiên phú đặc chất.
Bây giờ điểm sinh mệnh đã đạt đến 1030, tăng phúc do con số này mang tới, là khiến tế bào máu và bộ phận tứ chi của hắn, có thể tách khỏi cơ thể sống đến khoảng một tiếng đồng hồ mà vẫn có sức sống, hoạt động mạnh mẽ.
Ngoài ra, chính là huyết thống do thiên phú đặc chất hợp thành.
“Huyết tộc Thủy tổ -- từ khi sinh mệnh không ngừng tăng lên nhiều hơn, ngươi sẽ từ bước sơ sinh, không ngừng trưởng thành, không ngừng mạnh mẽ. Mãi đến khi trở thành hoàn chỉnh.
Hắn định lần thu hoạch năng lực tiếp theo sẽ tập trung vào hướng huyết thống này. Sau khi tất cả năng lực được bù đắp, đạt được huyết thống hoàn chỉnh, trở thành tổng thể hoàn toàn.
Năng lực: Ám Quang Thị Giác, Huyết Tinh Truy Tung, Tiên Huyết Hồi m, Phá Phôi m Ba, Siêu Tốc Di Động, Áp chế huyết mạch Thủy tổ, Điều khiển máu tươi.”
Trương Vinh Phương cẩn thận kiểm tra từng năng lực một có được trên người.
“Huyết tộc Thủy tổ với lại sáu năng lực khác, mới có thể hợp thành hoàn toàn thể. Sáu năng lực chính là sáu trăm điểm thuộc tính. Cũng tức là phải góp nhặt ít nhất gần hai năm. Đáng tiếc, Kim Thiềm công đã đến đỉnh điểm, không thể tiếp tục tăng lên được nữa.”
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên một hồi gõ cửa nhè nhẹ vang lên, kéo Trương Vinh Phương từ trong suy tư về lại.
“Có ai không?”
Người nói chuyện là một nữ tử có vóc người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ lạnh lùng ngây thơ.
Nữ tử mặc váy trắng, eo buộc chuông vàng, đi trên đường mà tiếng chuông lay động, rõ ràng là Thiên Nữ Đồng Chương đã lâu không gặp.
“Là ngươi?” Trương Vinh Phương hơi kinh ngạc.
“Bây giờ không cần phải để ý nữa nhỉ?” Đồng Chương chậm rãi đi vào cửa.
“Quả thực. Không cần phải để ý.” Trước đó Trương Vinh Phương để ý, chỉ là vì phòng hờ bại lộ thân phận, dẫn tới biến số ở chỗ tỷ tỷ tỷ phu. Nhưng bây giờ…
Không cần nữa.
“Tiểu Đông, đi lấy một cái ghế đến đây.” Trương Vinh Phương phân phó một câu.
Rất nhanh, hắn ngồi vào phòng trong với Thiên Nữ, ngồi đối diện nhau dưới khung cửa sổ có ánh nắng chiếu vào.
Rất nhanh một bình trà xanh được Tiểu Hạ bưng lên, rót cho hai người đầy một chén.
“Mời dùng.” Tiểu Hạ rất là tò mò mà vụng trộm dò xét khuôn mặt của Thiên Nữ, cảm thấy vị tỷ tỷ này là người đẹp nhất trong số các nữ tử trước kia nàng đã gặp khi đến quán tìm chủ tử.