“Máu của ngươi vẫn còn ở đó, có thể là không tốt lắm hay không?”
“Không sao, ta có thể khống chế chúng nó tự hủy.” Trương Vinh Phương mỉm cười nói, tiện tay kéo trang phục rách rưới ở thân trên, dùng máu tạo nên một bộ mới lần nữa.
Trong thiên phú đặc chất mới đạt được, Áp chế huyết mạch Thủy tổ, tức là có thể khống chế áp chế tất cả máu tươi huyết duệ bên ngoài cơ thể, thậm chí có năng lực có thể ra lệnh cho chúng nó tự hủy.
Trước khi đi hắn đã để lại chỉ lệnh, từ bỏ tất cả máu tươi ở nơi đó.
“Chỉ là lần này đã mất hơi nhiều máu, phải trở về bồi bổ cho đầy đủ!”
Ngoài ra, lần này giao thủ với Thần Tướng Áo Đô Na, cũng coi như là đã hiểu chênh lệch sức mạnh giữa mình và Tần Tướng cao cấp nhất Đại Linh này.
Sau này….
Trương Vinh Phương vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía Đại Đô.
“Nếu không phải lo lắng Đại Đô còn có cường giả khác ra mặt, chưa chắc là ta lại thua bởi người nữ tử kia.”
“Ngài có thể có liêm sỉ một chút đi được không?” Cuối cùng Bạch Lân cũng không nhịn được.
Trương Vinh Phương không đáp lời, nhếch miệng mỉm cười.
Quả thực bây giờ hắn còn chưa phải đối thủ, nhưng thua người không thể thua trận. Với lại, lần này coi như là dò xét.
Rất nhanh thôi….
*
*
*
Áo Đô Na dùng một tay đâm chiến kích vào mặt đất, cúi đầu nhìn máu thịt đang nhanh chóng khô héo, hóa thành tro đen trên mặt đất.
“Thứ bảy Xích Bảng Càn Khôn Đạo Tử!? Lần sau, lần sau tất sẽ giết được ngươi!!” Nàng nghĩ tới cảm giác buồn nôn vừa rồi, toàn thân nàng lại nổi da gà.
“Ngươi làm như thế, là muốn giết ai?”
Đột nhiên một giọng nói đột ngột truyền đến từ phía sau lưng nàng.
Áo Đô Na đột ngột quay đầu lại, chiến kích vừa nhấc ra khỏi mặt đất.
Phốc!!!
Trọng áp khủng bố khổng lồ như biển sâu lập tức giữ cứng cơ thể nàng.
Một ngón tay hiện ra ánh sáng màu đỏ nhẹ nhàng đâm vào ấn đường nàng.
Xèo.
Vô số linh tuyến nhanh chóng bị ngón tay hút lấy, tụ lại.
Thân thể cả người Áo Đô Na đều đang run rẩy, co quắp.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào hình ảnh của người trước mắt.
“... Ngươi. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết không yên lành!!!?”
“Đã giết ngươi nhiều lần như vậy rồi mà vẫn còn không khuất phục sao?”
Nhạc Đức Văn thu tay lại, thần sắc lạnh lùng.
Nhìn cả người Áo Đô Na trước mắt hóa thành tro đen, tiêu tán không còn gì nữa, ông ngẩng đầu nhìn về phương hướng Trương Vinh Phương rời đi, mãi lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Trên đường núi cách phủ Vu Sơn ngoài trăm dặm.
Đội xe uốn lượn chậm rãi rời khỏi, đi về phía xa xa, quấn quanh ngọn núi giống như một con rắn dài màu xám.
Trong đội xe, Trương Vinh Du ôm Tiểu Hoán Thanh, kinh ngạc nhìn qua dãy núi xa xa, nhất thời im lặng.
“Không sao chứ.” Tốc Đạt Hợp Kỳ ngồi ở một bên trong xe, đưa một bình trà xanh được pha sẵn qua.
“Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta có con đường của chúng ta, Vinh Phương, cũng có con đường của mình.”
Thậm chí hắn còn không biết chuyện trước đó Trương Vinh Phương đã quét ngang chiến trường, cứu nàng và Tiểu Hoán Thanh ra.
Tốc Đạt Hợp Kỳ chỉ cho là Trương Vinh Phương không muốn đi đến vùng đất hắn ta mới nhậm chức cùng bọn họ.
“Thực ra thì ở Vu Sơn cũng không tệ. Nơi đó địa linh nhân kiệt, an ninh hòa bình, không có nhiều lục đục tranh chấp với nhau.”
“Không sao. Chỉ là, hơi không quen được…” Trương Vinh Du dịu dàng trả lời, đầu nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn ta.
Nàng chưa bao giờ ngờ được, đệ đệ mình thế mà lại là cao thủ khủng bố có thiên phú tài nghệ tuyệt đỉnh như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ tới, cuối cùng mình và Vinh Phương lại đi đến một bước hiện giờ.
“Đều tại ta…” Nàng thấp giọng lầm bầm.
Nếu nàng có thể nói cho đệ đệ biết chân tướng sớm hơn, có thể tất cả mọi chuyện sẽ không phải đi đến tình hình bây giờ.
Vinh Phương…
Một chút an ủi duy nhất trong lòng Trương Vinh Du là, thực lực đệ đệ cao cường, tương lai đại thế thay đổi nhiều, chưa chắc hắn đã không thể tự tìm kiếm được một con đường sống cho chính mình.
Tốc Đạt Hợp Kỳ an ủi nàng, rồi lại đến đội xe khác để xử lý các tạp vụ.
Bây giờ thời gian cho chuyện lớn kia càng ngày càng gần hơn, hắn cũng phải không ngừng lôi léo lòng người nhân mạch, phát động sức mạnh của gia tộc, phối hợp cùng nhau.
Mặc dù có thể chính hắn cũng không biết, chuyện mà mình đang làm là âm thầm mơ hồ phối hợp với Nho giáo.
“Nương thân, có phải về sau chúng ta sẽ không gặp được cữu cữu nữa không?” Tiểu Hoán Thanh nghi ngờ khẽ hỏi.
“Ừm vẫn còn cơ hội có thể gặp được, chỉ là không thường xuyên giống như trước kia nữa.” Trương Vinh Du trả lời.
“Thật sao. Vậy thì buồn quá đi.” Tiểu Hoán Thanh miễn cưỡng gạt ra một nét mặt khổ sở.
Thực ra trong lòng của tiểu tử này vui vẻ muốn chết rồi.
Nếu có thể cứ không gặp lại cữu cữu kia cả đời như vậy, tiểu tử này nhất định cảm thấy mình có thể sống cuộc sống vui vẻ hơn không ít.