“Lấy mạng trả lại!? Chỉ bằng ngươi!?” Trương Vinh Phương chợt dùng một cánh tay vươn ra phía trước cố gắng chống đỡ chiến kích.
Bành!!
Trong tiếng va đập to lớn, cánh tay trái hắn bị nện gãy từ đó, máu thịt vẩy ra tản mát. Vô số máu tươi cứ phun ra ngoài như là không giới hạn vậy.
“Huyết Hà!!”
Phốc!!
Cùng một thời gian, lỗ chân lông dưới làn da cao thấp toàn thân Trương Vinh Phương đồng thời phun ra một mảng sương máu lớn.
Cộng thêm máu tươi vừa nãy vẩy ra, chiêu này đã gần được hoàn thành.
Sương mù nồng đậm xám trắng chung quanh, lúc này nhanh chóng bị làm nhạt pha loãng, xảy ra phản ứng với máu tươi.
“Hửm!?” Áo Đô Na nghi ngờ không thôi, cảm giác không đúng, muốn lui lại.
Đột nhiên Trương Vinh Phương đối diện nàng áp sát đè nàng ta xuống.
Hắn không để ý chiến kích chặt xuống, toàn thân Trương Vinh Phương đẫm máu, ôm chặt Áo Đô Na vào trong ngực.
Phốc phốc phốc phốc!!
Nháy mắt, giữa thân thể hắn có thêm mấy chục động máu.
Trong nháy mắt chiến kích của Áo Đô Na đã vung ra gần một trăm lần sát chiêu. Một phần trong đó bị hắn dùng một tay ngăn cản, nhưng phần lớn đều là dùng cơ thể cản lại.
Tiên cơ ngăn địch không thể có tác dụng vào giây phút này.
Vô cùng không còn nghi ngờ gì nữa, Áo Đô Na cũng có tiên cơ ngăn địch tương tự hắn, lại vô cùng có khả năng là cấp độ không thể thấp hơn hắn được.
Có lẽ cũng có thể là do sức mạnh phòng ngự giữa hai bên có chênh lệch khá lớn, không thể dự đoán, nhưng lúc này Trương Vinh Phương đã không thèm để ý đến nó nữa.
Nhân lúc đối phương hoàn toàn không ngờ tới chiêu này. Hoàn toàn không ngờ tới hắn lại liều mạng mà sử dụng chiêu này.
Thân thể cao bảy mét của hắn, hoàn toàn kéo chặt Áo Đô Na, sau đó há to miệng cắn tới cái cổ của đối phương.
Hai người đứng ở trong vũng máu, rõ ràng Trương Vinh Phương chỉ có một tay, hoàn toàn không có cách nào ôm chặt cứng nàng được.
Nhưng không biết từ khi nào, trong vũng máu tươi dưới chân hai người lại mọc ra một cánh tay mới.
Cánh tay kia như dây leo được nuôi dưỡng từ trong đất rồi phá đất mà lên, nắm chặt lấy đùi Áo Đô Na.
Ực!!
Máu tươi giống như vật sống, điên cuồng chui vào lỗ chân lông trên người Áo Đô Na.
Máu tươi và linh tuyến đang muốn triệt tiêu nhau, phát ra âm thanh xèo xèo kịch liệt.
Miệng rộng của Trương Vinh Phương cũng hung ác mà cắn lên trên da Áo Đô Na, kéo cổ nàng ta ra thành một cái lỗ máu.
“Thứ quỷ gì đây!!?” Lúc này cho dù có là Áo Đô Na, cũng hoàn toàn không thể đoán trước đến tình cảnh cỡ này được.
Chiến thuật thế này??!
Mặc cho cánh tay mình bị chém đứt, sau đó từ trong máu tươi lại mọc ra một cái mới, đánh lén từ một góc độ khác!? Còn ôm mình cắn lên cổ?!?
Cảm giác lạnh lẽo và run lên lập tức truyền khắp toàn thân nàng.
“Buông ra cho ta!!”
Bộp!
Trong tiếng gầm rống tức giận của Áo Đô Na, nàng dùng toàn lực tránh thoát khỏi cái ôm, cấp tốc lui lại. Nháy mắt chiến kích dấy lên như ngọn lửa màu bạc.
“Quái vật buồn nôn!! Đi chết đi!!!”
Nàng nhớ lại cảm giác buồn nôn sền sệt mà tanh hôi vừa rồi bị ôm lấy gặm cắn cái cổ trắng nõn nà. Nàng chỉ cảm thấy da gà toàn thân điên cuồng bốc lên như mưa rơi. Hận không thể chém chết người trước mắt chỉ trong một chiêu!!!
Nhưng chiêu này, chiến kích lại chém vào không trung.
Vì đùi phải của nàng lại bị một cánh tay mới mọc ra trên mặt đất bắt lấy lần nữa, lôi kéo ra bên ngoài, thiếu chút nữa đã mất thăng bằng.
Một giây thế này cũng đủ dẫn đến chiến kích của Áo Đô Na nghiêng đi, rơi xuống mặt đất bình nguyên bên kia.
Bình nguyên!?
Đột nhiên thần sắc nàng khẽ giật mình, nàng mới sợ hãi phát hiện, vừa rồi mình dùng bốn linh tuyến Địa Mẫu để lập Tỏa Linh trận, thế mà chẳng biết từ lúc nào đã bị phá hết!? Sương mù cũng tiêu tán hết rồi.
Mà chỉ hơi chậm trễ trong một giây lúc này, trước mặt đã không còn có bóng dáng Trương Vinh Phương nữa.
Nàng không còn Tỏa Linh trận, không còn bị linh tuyến lõi áp chế, Trương Vinh Phương lập tức khôi phục được tốc độ cao nhất, quay người co chân chạy mất.
*
*
*
Lúc này Trương Vinh Phương đã chạy ra hơn ngàn mét, đang hoạt động hai cánh tay mới mọc ra, hình thể cũng khôi phục lại hình thái bình thường.
“Đúng là quái vật. Ta đã liều mạng như vậy rồi, mà vẫn không có cách. Không hổ là Thần Tướng, chiêu số ứng đối nhiều hơn Linh Tướng bình thường quá nhiều. Khó đánh.” Trong lòng của hắn thở dài.
“….” Bạch Lân vốn dĩ cho rằng mình đã đủ hiểu về Trương Vinh Phương.
Nhưng trong trận chiến vừa rồi, bà ta mới phát hiện mình vẫn đang đánh giá thấp hạn cuối của vị quan chủ Nhân Tiên quan này rồi.
Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói người khác là quái vật, đổi thành bất cứ kẻ nào khác quan sát cuộc chiến, cũng đều không thể nói giọng điệu kiểu mắt mù thế này được.