Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1504 - Chương 1504 - Thái Hư (3)

Chương 1504 - Thái Hư (3)
Chương 1504 - Thái Hư (3)

Bắc bộ Vu Sơn, trong một dãy núi rộng lớn kéo dài liên miên ngàn dặm, có một thần miếu đặc biệt đã bị bỏ hoang thật lâu.

Thần miếu vuông vức, chung quanh dựng đứng rất nhiều cột hình trụ màu trắng, trên cây cột có từng con rắn rất nhỏ quấn lấy.

Trên tất cả bức tường bên ngoài cũng đều là bức hoạ về các tế tự đầu rắn mình người, sử dụng pháp trượng cầu phúc cho tín đồ.

Trong đại điện thần miếu đổ nát.

Nam tử cao lớn cả người khoác áo bào đen, tóc đen tùy ý xõa tung trên vai, đang cẩn thận tra xét nội dung bích họa trong thần miếu.

Khuôn mặt nam tử bình thản, không tuấn tú, nhưng cũng không quá xấu, chỉ là làn da có vẻ tái nhợt và nhẵn nhụi khiến người ta không nói nên lời.

Đó là một loại tái nhợt đặc biệt cho dù có là khuê nữ, nữ tử lâu dài không gặp ánh nắng, cũng không thể với tới.

Đang lúc nam tử cẩn thận xem xét bích hoạ, đột nhiên giữa cánh rừng bên ngoài thần miếu có mấy người bước nhanh tới gần nơi này.

“Mau mau! Trời sắp mưa rồi, bên này có một cái miếu hoang, trước kia lúc ta đi tới đây cũng phải đến chỗ này tạm lánh!”

Có nam tử nói đặc khẩu âm Sơn Tỉnh lớn tiếng nói.

“Chỗ quỷ này thật tuyệt! Chạy xa như vậy mà trước không có thôn sau không có hàng quán, ngay cả một chỗ nghỉ chân cũng không có.” Một nam tử khác khó chịu nói.

“Được rồi được rồi, mấy tỷ muội chúng ta còn chưa nói tiếng nào, mấy người phàn nàn cái gì?” Một giọng nữ khác vang lên, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Không phải do ta vội vàng sợ hỏng việc sao? Sắp đến lúc học cung nhập tịch năm nay, nếu đi trễ, sợ là lại bị tiên sinh răn dạy trừng phạt.” Giọng nam nói.

Rất nhanh, một nhóm sáu người, ba nam ba nữ, chạy bộ nhanh chóng đi vào thần miếu, mới vào cửa, đi đầu là một nam tử to con, bèn nhìn nam tử áo bào đen đứng bên trong.

Hắn ta lập tức chắp hai tay lại.

“Huynh đài, tránh mưa giữa đường, làm phiền rồi.”

“Xin cứ tự nhiên. Vùng đất hoang vắng, không phải của một mình ta.” Nam tử áo bào đen trả lời lại, âm thanh bình thản lộ ra vẻ sâu lắng an bình.

Hắn xoay người, đưa mắt nhìn mấy người đi vào.

Hắn vừa mới quay người lại, mặt mũi của hắn cũng đều được sáu người đi vào xem xét.

“A?” Đột nhiên, trong sáu người đó có một nữ tử nhẹ kêu lên, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào nam tử áo bào đen, cứ như đang phân biệt gì đó.

“Ngươi là, Trương đại ca!?” Nữ tử bất chợt lên tiếng kinh hô, nhớ tới quá khứ đã từng trải qua.

Nam tử áo bào đen nghe tiếng, cũng nhìn kỹ nữ tử kia.

Nữ tử này mặc trang phục màu trắng, trên cổ choàng một chiếc khăn choàng da chồn màu nâu, tóc đen buộc lên cao thành đuôi ngựa mà các nữ tử hành tẩu giang hồ thường dùng. Trên lưng đeo một đại đao với vỏ đao màu đen mờ có vòng viền đồng dày.

Trên người nàng, bất kể là quần áo hay là vỏ đao, hay là túi tiền đeo bên hông, cùng với chỉ vàng tinh tế trang trí trên đai lưng da rắn, đều thể hiện tài lực rất đủ.

Mà điều khiến nam tử nhìn quen mắt nhất là gương mặt của đối phương.

“Ngươi là… ba trăm…?” Tiếng nam tử nói im bặt mà dừng lại, giây lát sau đôi mắt giật mình, nhận ra thân phận của đối phương.

“Thật sự là ngươi!!? Trương đại ca!?” Nữ tử kia thế mà lại là cô nàng siêu cấp mập mạp trong thành Đàm Dương lúc trước!

Hoàn Nhan Lộ!

Mà nam tử áo bào đen chính là Trương Vinh Phương đi ra ngoài sưu tập tài liệu về thần phật mấy tháng nay.

Đã nhiều năm không gặp, hai người dò xét lẫn nhau, trong lòng lập tức thở dài.

Dáng người Hoàn Nhan Lộ đã hoàn toàn gầy đi, thiếu nữ trẻ tuổi cân nặng 300, đi đường còn cần mấy tên kiện phụ toàn lực đỡ lấy lúc trước, cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được nguyện vọng lúc trước của mình.

Nàng của bây giờ, làn da hiện lên màu lúa mì nhạt màu, trong khuôn mặt khuôn mày đều là khí khái hào hùng, toàn thân mạnh mẽ cân xứng, chân dài eo nhỏ, vòng ngực có thể so sánh với Thiên Nữ, cực kỳ có dáng vóc. Hoàn mỹ thay đổi thành thiếu nữ xinh đẹp chói lọi khỏe mạnh.

Trương Vinh Phương thấy vậy trong lòng cũng tán thưởng một tiếng.

Chỉ đơn thuần là nhìn Hoàn Nhan Lộ, tư sắc chỉ hơi kém hơn Thiên Nữ một phần, chớ nói chi là đem so sánh với hình tượng cô nàng béo khổng lồ ba trăm cân trước kia.

Hoàn Nhan Lộ cũng đã nhiều năm không được gặp Trương Vinh Phương, khi đó hắn còn tên là Trương Ảnh, ngụy trang thân phận nhậm chức ở thành Đàm Dương.

Bây giờ cùng gặp lại người xưa, thật sự một chút cảm giác không tên sinh sôi ra từ nội tâm nàng.

Lúc này, nàng tiến lên mấy bước, bước nhanh đi đến trước mặt Trương Vinh Phương, chiều cao hai người tương tự, nàng há to miệng, đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này mấy người bạn còn lại cũng đều nhao nhao lộ ra vẻ tò mò.

Bình Luận (0)
Comment