“Không! Theo tập hợp tình báo gần đây nhất của ta, toàn bộ Mật giáo Đại Linh đã bị Đại Giáo Minh áp chế đến mức chỉ còn lại mấy nhà, những kẻ ban đầu hoặc đã bị hợp nhất hoặc bị xóa sổ. Trong một thời gian ngắn ngươi không thể nào tìm thấy được đối tượng.”
“Thật sao? Vậy quả là đáng tiếc quá.” Trương Vinh Phương cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, nếu trực tiếp tìm đến một giáo phái mạnh hơn một chút, có lẽ hắn sẽ không giải quyết được.
“Chờ cơ hội đi, ngươi tự sáng tạo ra võ đạo, bây giờ đã gần như đạt tới cực hạn của người phàm.
Ngay cả Bái Thần cùng lắm cũng ngang hàng với ngươi. Bước tiếp theo về cơ bản là thần hóa nhục thân, nếu Bái Thần, bây giờ ngươi đã có thể bắt đầu chuyển từ Linh Tướng thành thần.” Bạch Lân thở dài nói.
“Người phàm đạt đến một bước này đã đạt đến cực hạn. Có lẽ ngươi cũng cảm thấy, phải không? Bình cảnh của tầng cực hạn đó.”
“Phải, đã cảm nhận được từ lâu rồi.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Cách đây không lâu, hắn đã phát hiện ra điều này. Dù bây giờ võ công hay kỹ năng phá hạn, trạng thái cực hạn, Chung Thức hay Tiên Pháp đều giống nhau. Tất cả đều đến mức cực hạn cuối cùng.
Điểm thuộc tính đã không thể tiếp tục nâng cao cường độ thân thể từ lâu.
Bởi vì điểm thuộc tính chỉ có thể thông qua nâng cao võ công để nâng cao thân thể. Nhưng đối với hắn mà nói, võ công cho dù là tuyệt học, đã sớm mất đi hiệu quả rèn luyện.
Tiên pháp gì gì đó cũng chỉ dùng để tăng cường sức mạnh bùng nổ và tính đa dạng chiêu thức trong thực chiến, để đối phó với các tình huống hoàn cảnh và đối thủ khác nhau.
Trên thực tế, rất lâu trước đây, hắn chỉ có thể dựa vào thiên phú đặc chất mới để nâng cao thực lực.
Lúc này nghe được Bạch Lân nhắc tới chuyện này, hắn cũng nhớ tới đủ loại đối thủ quá khứ.
“Tầng cực hạn này, mỗi người đều có à?”
“Đúng thế. Đây là cực hạn trời sinh vì thân thể chúng ta là con người. Giống như một cái bình hoa, ngươi có thể không ngừng kéo dài và mở rộng chiếc bình để chứa nhiều nước hơn.
Nhưng khi có quá nhiều nước đến một mức độ nhất định, thì dù chiếc bình có được mở rộng và dài hơn như thế nào cũng không có ý nghĩa.
Bởi vì cuối cùng, nếu nước đạt đến một chất, đều sẽ bị vỡ vụn.” Hiếm khi Bạch Lân nói điều gì đó rất có đạo lý.
Nếu ngươi là người của thời đại này, có thể cần phải thay đổi suy nghĩ một chút mới có thể hiểu, nhưng Trương Vinh Phương lúc này nghe xong liền hiểu ngay lập tức.
Đây là vấn đề chất liệu, là vấn đề cực hạn cường độ của máu thịt cơ bản.
“Có cách giải quyết nào không?” hắn hỏi.
“Ánh sáng thiên ngoại.” Bạch Lân trả lời.
“Ánh sáng thiên ngoại. Ý ngươi là, giống như mấy vị Nghịch Thời Hội phía trước? Nhưng biết tìm ánh sáng thiên ngoại ở đâu bây giờ?” Trương Vinh Phương nhíu mày.
“Cho nên đi đến một bước này, võ công đã là cực hạn, tiếp theo có thể hoặc là đi tìm Thần Chủ Bái Thần, trở thành Linh Tướng, hoặc là đi đến Cực Cảnh mới có thể tiến thêm một bước.” Bạch Lân đề xuất.
Trương Vinh Phương nhìn Hư Tượng phù pháp đã sớm hóa thành màu xám trên thanh thuộc tính, trong lòng không nói gì.
Cảnh giới của hắn đã sớm tăng lên đến cực hạn Đại Tông Sư, đằng sau Hư Tượng phù pháp cũng mất dấu cộng.
Quả thật, võ công đi đến đây đã là cực hạn
Tam Hoa Tụ Đỉnh, tam hoa cũng đã ngưng tụ ra, sau đó Ngũ Khí Triều Nguyên, thật ra hắn cũng không biết thao tác như thế nào.
Hoa văn hình lá vẫn luôn thu Thần Phật tiến vào sau lưng không làm tăng bao nhiêu sức mạnh của bản thân. Chỉ có thể tăng cường khả năng miễn nhiễm với thần uy về mặt tinh thần.
“Thế nào? Định Bái Thần à?” Bạch Lân hỏi.
“Không vội, ta tự có tính toán.” Trương Vinh Phương đương nhiên không thể nói cho bà ta biết về thiên phú đặc chất của mình, chỉ tùy ý đánh lừa rồi không nói nữa.
“Vậy được, dù sao ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi muốn Bái Thần, ta có thể cho ngươi rất nhiều lời khuyên.” Bạch Lân nghiêm túc nói.
“Đa tạ.” Trương Vinh Phương nhìn vào điểm thuộc tính còn thừa đã được tích lũy, đã chín mươi tám, lập tức có thể lấy được một năng lực mới.
Cách xa hàng ngàn dặm.
Thành Minh Vệ, Hợp Quốc.
Trời mưa tầm tã.
Bên hồ Tư Đạt Gia hơi âm u lạnh lẽo, ở khu đất trống bên cạnh rừng tuyết tùng.
Những binh sĩ mặc áo giáp trắng, đội mũ trắng đông như kiến, một tay cầm đao một tay cầm khiên, đang chiến đấu ác liệt với một nhóm người đeo bịt mặt, mặc quần áo bó màu xanh sẫm khác.
Người binh sĩ mặc áo giáp trắng có ấn ký bông tuyết chính thức của Hợp Quốc trên cơ thể.
Còn những người bịt mặt thì có hình xăm hoa văn báo tuyết ba đuôi trên lưng. Hoa văn rất đơn giản, chỉ là phác thảo mấy đường cong, để người ta nhìn thoáng qua liền biết là cái gì.